Không khí đột nhiên tĩnh lặng.
Cuối cùng Bạch Man Man cũng tắt được tin nhắn thoại, cúi gằm mặt xuống.
Tay Lý Thăng vẫn giữ nguyên động tác gắp thức ăn cho Bạch Man Man.
Một giọng nói giòn tan vang lên: “Thông gia là gì hả b —-” Chưa dứt lời, nhóc đã bị Lý Phá Tinh che miệng.
Bầu không khí càng trở nên kỳ quái.
Đây cũng là lần đầu tiên trong đời hoàng đế bệ hạ rơi vào tình cảnh lúng túng như vầy. Ông giả bộ ho đôi tiếng, ánh mắt như có như không trôi về phía Tế Tu.
Tế Tu xem như là người bình tĩnh nhất, y chậm rãi đặt đũa xuống, nhìn Tế Chính Sơ, giọng nói bình ổn, thái độ kính cẩn đúng mực: “Thưa bệ hạ, tôi có thể nói chuyện riêng với ngài không?”
Tế Tu và Tế Chính Sơ ra ngoài rồi, Bạch Man Man mới ngửa mặt lên, thở phào nhẹ nhõm. Bà thầm tặng cho Tế Tu vài điểm hài lòng vì đã cứu vớt bố mẹ vợ khỏi sự lúng túng này. Ai biết được, vừa ngẩng đầu lên bà đã thấy bố tụi nhỏ nhìn mình u oán, giọng nồng nặc ghen tuông: “Nam thần năm mười bảy tuổi à.”
Bạch Man Man: “…”
Bà cầm đũa chỉ chỉ cá trước mặt, tính né tránh đề tài này: “Ừm, anh làm món cá này ngon đấy, tiếp tục cố gắng ha.”
Lý Thăng tủi thân: “Lúc mới lấy nhau em bảo anh là nam thần duy nhất của em, thì ra em lừa anh.”
“Cái đó, em —“
“Hẳn nào em lại lắp bắp khi nói chuyện với ông ấy, lúc hẹn hò với anh em đâu ngại ngùng tới thế.”
“Đó đều là chuyện trước kia, bây giờ em đã —“
“Ha, ông ấy cũng lên chức ông nội rồi, vậy mà em vẫn nhớ mãi không quên, vừa nhìn thấy ông ấy đã muốn chia sẻ niềm vui với người khác, đã thế em còn định chụp trộm ông ấy nữa!”
“Lý Thăng em —“
“Em vốn dĩ chẳng thích anh, bây giờ ông ấy thành thông gia với nhà ta rồi, vậy sau này chẳng phải em càng —“
“Bộp!” Bạch Man Man ném đũa xuống bàn: “Lý Thăng sao anh cứ cắt lời em thế? Có để em nói hết câu không hả?!”
Lý Thăng chớp mắt, dè dặt đáp: “Em nói đi…”
“Em…” Bạch Man Man bỗng không biết phải nói gì.
Nói gì bây giờ?
Nói em chỉ thích người ta như thích một minh tinh, còn anh, là người em vừa nhìn thấy đã muốn lấy làm chồng sao.
Hay là nói sao em có thể không thích anh được, mười tám tuổi em đã gả cho anh, trong tim chỉ có một mình anh, dù tưởng rằng anh đã chết, em cũng chưa từng rung động với một ai khác. Bây giờ anh trở về, tuy luôn nói hận anh, nhưng mỗi sáng thức dậy, đứng trước gương, em đều thấy khuôn mặt mình chứa chan ý cười hạnh phúc.
Bạch Man Man bỗng ỉu xìu, đứng dậy: “…Thôi, không có gì để nói cả.” Rồi bà bị kéo tay trái lại.
“Man Man, em không nói, vậy để anh nói được không?”
Bạch Man Man quay đầu lại, một chiếc nhẫn đã cũ chầm chậm được đeo vào ngón tay áp út của bà. Ngay sau đó, một nụ hôn dịu dàng đầy trân trọng hạ xuống mu bàn tay bà.
Người đàn ông anh tuấn quỳ một chân xuống đất, ngẩng đầu nhìn bà, dường như ông đang dùng hết sức để làm mình bình tĩnh, song giọng nói vẫn lộ vẻ căng thẳng: “Man Man, anh yêu em. Hơn hai mươi năm qua, không một giây phút nào anh ngừng yêu em. Man Man, em đồng ý lấy anh một lần nữa được không?”
Bạch Man Man nhìn chiếc nhẫn trên tay, quay đầu đi, nhìn rèm cửa sổ bị gió thổi lay động, đôi mắt ửng hồng.
“Chỉ có mỗi một chiếc nhẫn, còn là đồ cũ nữa, chocolate và hoa hồng đâu?”
Đôi mắt Lý Thăng lập tức sáng bừng, ông đứng bật dậy, vì quá vội vàng mà lảo đà lảo đảo: “Anh đi mua về ngay!” Sau đó, ông mở cửa lao ra ngoài như một tên ngốc, quên cả thay dép.
Bạch Man Man lau nước mắt, vừa quay đầu lại đã thấy hai tên nhóc một lớn một nhỏ trên bàn ăn đang nhìn mình không chớp mắt, rõ ràng đã chứng kiến toàn bộ quá trình.
Khuôn mặt Bạch Man Man đỏ bừng lên, bà ngượng ngùng quát: “Nhìn cái gì hả, ăn cơm nhanh lên, xong còn đi rửa bát!”
Lý Phá Tinh tắt phần mềm chụp ảnh trong đầu cuối, nhướn mày cười: “Mai con và Tiểu Tu đi đăng ký kết hôn, hay chúng ta đi chung đi mẹ?”
Bạch Man Man: “Hừ, ai đi chung với con.”
Bạch Man Man đột nhiên nghĩ tới điều gì, do dự hỏi: “Ừm, Tế Tu…Tế Tu giờ là con trai hoàng đế đế quốc, con vẫn quyết ngày mai đi đăng ký kết hôn với cậu ấy sao?”
“Vậy thì sao?” Lý Phá Tinh gặm táo: “Hai điều này đâu liên quan đến nhau? Đừng nói là con trai hoàng đế, dù Tế Tu có là con trai người ngoài hành tinh, con vẫn sẽ đăng ký kết hôn với em ấy.”
***
Tế Tu về nhà khá muộn.
Lý Phá Tinh đã đánh răng rửa mặt từ lâu, nằm trên giường vừa chơi game vừa chờ y, chờ tới mắt díu lại Tế Tu mới trở về.
“Hai người nói chuyện lâu thật đấy.” Lý Phá Tinh thoát game, ngáp một cái.
“Em đi làm giám định quan hệ huyết thống.”
“Giám định quan hệ huyết thống?”
Mặc dù đây đúng là quy trình bình thường, nhưng ngay lần đầu tiên gặp con trai đã đưa đi xét nghiệm huyết thống… Làm Lý Phá Tinh cảm thấy Tế Chính Sơ có hơi lạnh lùng. Tế Chính Sơ ầm thầm kiểm tra sẽ đỡ hơn thẳng thừng như vậy, mà tự xét nghiệm cũng không hề khó, bởi Lý Thăng sống chung với Tế Tu ở cùng phe ông ấy, sẽ có rất nhiều cơ hội lấy được ADN của Tế Tu.
Lý Phá Tinh nheo mắt: “Ông ấy yêu cầu à?”
Tế Tu hơi cong mắt, dịu dàng nói: “Không, là em yêu cầu, dù sao phỏng đoán trước đó không có chứng cứ xác thực.”
“Vậy kết quả thế nào?”
“Đúng là quan hệ cha con.”
Mặc dù đã sớm dự liệu, nhưng Lý Phá Tinh vẫn không kìm được cảm thán.
“Vậy sau đó hai người nói chuyện gì với nhau, có ôm nhau khóc lóc bày tỏ nhớ nhung giống trên tivi không?”
Tế Tu bật cười: “Anh Tinh xem tivi nhiều quá rồi, nào có nhớ nhung để bày tỏ.”
Y ngừng lại, rũ mắt: “Trước đó, em và ông ấy còn không biết gì cả.”
Tế Chính Sơ không biết mình có một đứa con trai ruột.
Tế Tu cũng chưa từng nghĩ bố mình sẽ là một người khác.
Mặc dù bọn họ từng có quan hệ “Bác cháu”, nhưng gần như chưa từng tiếp xúc, là hai người xa lạ. Giờ bất ngờ xác nhận là cha con, giữa hai người luôn có cảm giác lúng túng không cách nào gạt bỏ.
Tế Tu có thể cảm giác được ban đầu Tế Chính Sơ có ý muốn kéo gần quan hệ của hai người, nhưng sau đó ông cũng bỏ cuộc, không quá bận tâm câu từ như trước, nào ngờ cuộc trò chuyện còn suôn sẻ thoải mái hơn.
Tế Chính Sơ nói mình theo chủ nghĩa độc thân, vì thân phận mà buộc phải đi xem mắt. Ông thở phào, cười nói: “Bây giờ ta đã có cả con trai lẫn cháu trai rồi, không thiếu người nối nghiệp, rốt cuộc đã có lý do từ chối mấy buổi xem mắt kia.”
Thậm chí, ông còn ám chỉ cả nhà Tế Tu dọn vào hoàng cung ở.
“Em trả