Mặc dù nhiếp ảnh gia là một Beta, không cảm giác được mùi tín tức tố trong không khí sau khi Lý Phá Tinh bị cắn tuyến thể, nhưng nhìn dấu răng sau gáy Lý Phá Tinh cùng với đôi môi rõ ràng vừa bị giày xéo kia, anh có thể đoán được cả hai vừa làm gì bên trong.
Lập tức, ánh mắt nhìn Lý Phá Tinh và Tế Tu của nhiếp ảnh gia liền thêm phần trêu chọc. May mà Lý Phá Tinh là tên mặt dày, chỉ hơi nóng mặt chút xíu lúc mới bước ra khỏi phòng thay đồ, sau đó lập tức ưỡn lưng đón nhận ánh mắt của nhiếp ảnh gia, nhướn mày: “Nhìn tôi làm gì? Mặt tôi có gì à?”
“Không không không!”
Lý Phá Tinh khoác vai Tế Tu, thấy hai má Tế Tu ửng hồng, không kìm được thơm chụt một cái lên má y, cười hì hì nói với nhiếp ảnh gia: “Vừa đăng ký kết hôn xong, không kìm chế được, anh thông cảm.”
Nhiếp ảnh gia cười: “Tôi hiểu tôi hiểu.”
Quá trình chụp ảnh diễn ra rất thuận lợi, không phải vì hai người tạo dáng hay biểu cảm tốt, mà vì đôi chồng chồng này sở hữu khuôn mặt lẫn vóc dáng không thể chê được, dù họ đứng tùy ý cũng đã đẹp như xài phần mềm chỉnh sửa. Đã vậy, Omega còn liên tục táy máy chân tay với Alpha của mình, hết hôn lại ôm, làm mặt Alpha đỏ rực lên, không khí ngập tràn bong bóng hồng lãng mạn, ngay cả trợ lý ánh sáng cũng cảm thấy từng khoảnh khắc bên nhau của cặp đôi đều khiến họ đỏ mặt.
Nhiếp ảnh gia bấm chụp liên tục, trong lòng thầm đánh giá bộ ảnh này là tác phẩm tốt nhất năm nay… không, là tốt nhất trong sự nghiệp của mình từ trước tới nay.
Chụp xong, nhiếp ảnh gia nhìn những bức ảnh nguyên gốc trong máy tính, thậm chí còn cảm thấy không cần phải chỉnh sửa gì, anh hỏi Tế Tu đã thay xong quần áo: “Cậu Tế, chỉnh ảnh xong, chúng tôi có thể giữ lại một vài bức để đăng lên trang web của studio và in ra đặt trong tiệm không?”
Tế Tu nhìn máy vi tính, trên màn hình là bức ảnh Lý Phá Tinh chụp ở bờ sông. Hắn cởi áo khoác, áo sơ mi trắng ướt đấm dán sát vào người, thoáng để lộ đường nét cơ bụng săn chắc, môi nở nụ cười với y.
Tế Tu trầm mặt, đáp: “Không được.”
Nhiếp ảnh gia bỗng ý thức được điều gì, vội vàng bổ sung: “Tôi không đăng bức ảnh này đâu…”
Tế Tu vẫn lạnh lùng từ chối.
Nhiếp ảnh gia vẫn nuôi hy vọng. Lý Phá Tinh bước ra, thấy hai người đang đứng cạnh nhau, hỏi: “Sao vậy? Hai người đang nói chuyện gì à?”
Nhiếp ảnh gia liếc thấy ánh mắt của Tế Tu, cắn răng lặp lại yêu cầu, chân thành giải thích: “Hai người có thể chọn bất cứ tấm ảnh nào mình muốn, tôi chỉ mong bộ ảnh xuất sắc này được nhiều người thưởng thức hơn mà thôi.”
“Vậy cũng được.” Lý Phá Tinh bốc một chiếc kẹo sữa trong đĩa bánh kẹo mà nhân viên tiệm đưa tới: “Không phải chuyện gì lớn.”
Tế Tu đang định mở miệng đã bị Lý Phá Tinh nhét một viên kẹo vào miệng. Lý Phá Tinh hỏi y: “Tiểu Tu thấy sao?”
Mùi sữa thơm tỏa ra trong miệng, dường như cánh môi y vừa vô tình chạm phải đầu ngón tay ấm áp của Lý Phá Tinh.
Tế Tu mím môi: “…Em cũng thấy không thành vấn đề.”
Nhiếp ảnh gia: …Xem ra lúc đầu anh đã hỏi sai người.
Nhiếp ảnh gia nhiệt tình tiễn bọn họ: “Ba ngày sau là sẽ có ảnh, bao giờ hai người định tổ chức hôn lễ vậy? Chúng tôi có thể cung cấp dịch vụ chụp ảnh hôn lễ miễn phí.”
Lý Phá Tinh đang định trả lời rằng chúng tôi không tổ chức hôn lễ, lại bị Tế Tu nắm tay. Tế Tu trả lời nhiếp ảnh gia: “Chúng tôi vẫn chưa xác định thời gian cụ thế, tới lúc đó chúng tôi sẽ thông báo cho studio.”
Lý Phá Tinh: “…Tiểu Tu?”
Tế Tu chầm chậm đan xen ngón tay vào ngón tay Lý Phá Tinh, giọng khàn khàn: “Anh Tinh, em còn nợ anh một lễ cưới.”
Tế Tu ngừng lại, bổ sung: “Và cả một lần đi chơi nữa.”
***
Vài ngày sau.
Tại một võ quán ở khu k7, có bốn người đồng thời nhận được tin.
Hà Tiểu Hoa nhảy dựng lên: “Đệt! Tế Tu và anh Tinh sắp tổ chức hôn lễ, lại còn làm ở khu A1?!”
Bạch Tuộc phấn khích: “Khu giải trí Đế quốc là khu giải trí mà tôi biết đó hả?! Là khu giải trí bự nhất ngầu nhất đế quốc mà mỗi lần vào đều tốn mấy ngàn đấy hả?! Sao tôi không biết được tổ chức lễ cưới ở đó cơ chứ?!”
Nhóc Mập cười hắc hắc: “Lộ phí được thanh toán rồi, vậy tụi mình có được ngồi khoang hạng nhất không nhở?”
Đá Tảng gãi đầu: “Nhưng ở trang hai của thư mời ghi là bữa tiệc diễn ra tại hoàng cung, có thể dẫn theo bạn nam/ bạn nữ đi kèm, tụi mình không có bạn gái thì mất mặt chết mất.”
Đá Tảng vừa nói xong, tự dưng nhận ra có gì không đúng.
Mọi người cũng ngộ ra, khiếp sợ hô: “—-Cái gì?! Hoàng cung!!!”
***
Tới ngày cưới, Lý Phá Tinh nhận được tin Bạch Tuộc báo đã tới khu A1, hiện đang ngồi trên xe tới đón bọn họ.
Lý Phá Tinh cầm đầu cuối của Tế Tu lên, kiểm tra danh sách khách mời một lần nữa.
“Ủa? Tiểu Tu, sao em không gửi thiệp mời cho Trần Lâm An và Triệu Hiến Trọng?”
Tế Tu khựng lại, chớp mắt, chột dạ đáp: “Em quên.”
Lý Phá Tinh thấy y như vậy, sao nỡ nhẫn tâm trách y, đành thở dài: “Thôi, quên thì quên, bây giờ không kịp nữa, bao giờ anh mời bọn họ một bữa vậy.”
Tế Tu lặng lẽ thắt cà vạt cho Lý Phá Tinh: “Mời mỗi bọn họ thôi sao?”
“Đương nhiên còn phải mời cả Tiểu Hoa nữa, chắc đám Nhóc Mập cũng đi, Nhóc Mập có bao giờ bỏ qua bữa ăn nào đâu.”
Nghe vậy, môi Tế Tu mới cong lên.
Vậy mà một lát sau, có người tới gõ cửa.
Tế Tu nhìn người đứng ngoài cửa, không khỏi sửng sốt.
Bạch Tuộc, Nhóc Mập, Đá Tảng, Tiểu Hoa… Trần Lâm An.
Đám Bạch Tuộc chào hỏi Tế Tu một câu, sau đó lập tức chạy đến chỗ Lý Phá Tinh, ríu rít không ngừng.
Trần Lâm An chìa tay về phía Tế Tu: “Lâu rồi không gặp.”
Tế Tu mím môi, mặt vô cảm bắt tay với hắn.
Đúng lúc này, Hà Tiểu Hoa chạy đến ôm vai Trần Lâm An, cười hì hì giới thiệu với Lý Phá Tinh: “Anh, em giới thiệu lại một lần nữa, đây là Trần Lâm An! Bạn nam đi kèm của em, cũng là người đàn ông của em!”
Lý Phá Tinh không bất ngờ chút nào: “Cuối cùng cũng cướp vào tay rồi à? Đúng là không dễ dàng gì.”
Hai má Hà Tiểu Hoa đỏ lên: “Cướp vào tay gì chứ, nghe cứ như em là ác bá ấy!”
Trần Lâm An nắm tay Hà Tiểu Hoa, cười ngượng ngùng: “Không, là cuối cùng tôi cũng theo đuổi được Tiểu Hoa.”
Trần Lâm An phát hiện cậu Tế vừa rồi còn lạnh lùng với hắn giờ đã bớt lạnh lùng hẳn.
Lý Phá Tinh hỏi tiếp: “Anh quên gửi thiệp cho Trần Lâm An và Triệu Hiến Trọng, mấy đứa nhớ dẫn Trần Lâm An tới, sao không ai báo Triệu Hiến Trọng hả?”
Nhóc Mập: “Em hỏi anh Triệu rồi, anh ấy không đi.”
“Không đi à?” Lý Phá Tinh suy nghĩ một lúc, bỗng đoán được điều gì, hắn gật gù tỏ vẻ thấu hiểu: “Chắc cậu ấy không đóng cửa tiệm thú cưng được.”
Bạch Tuộc nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp: “Ừm, chắc là vậy.”
Có người lại tới gõ cửa, thông báo xe hoa đã vào vị trí, có thể di chuyển tới khu giải trí.
Cả đám người bắt đầu lên đường.
…
Hôn lễ của hai người không quá rườm rà phức tạp. Tế Tu và Lý Phá Tinh từ chối lời gợi ý làm lễ cưới tại hoàng cung của Tế Chính Sơ, bởi cả hai cảm thấy như vậy quá long trọng, chỉ đồng ý tổ chức dạ tiệc tại đây. Không ngờ, lần đầu tiên tổ chức hôn lễ tại khu vui chơi lại có hiệu quả rất tuyệt. Nếu không đeo kính thực tế ảo, khu vui chơi sẽ giữ nguyên phong cách cổ tích mộng ảo, làm địa điểm hôn lễ không thể phù hợp hơn.
Biển hoa ngập trời, tiếng chuông trên tháp cao vang lên từng hồi. Sau khi cặp đôi thề nguyện, trao cho nhau nhẫn cưới, đoàn chim bồ câu trắng bên đài phun nước không xa đồng loạt sải cánh bay trên bầu trời.
Một người đàn ông hơn hai mươi tuổi như Lý Phá Tinh cũng bị cảnh tượng này làm nhũn cả tim.
Chỉ có điều, cả hai không ngờ Tế Chính Sơ sẽ đến đây. Tế Tu tưởng tới khi dạ tiệc bắt đầu ông mới xuất hiện. Rất nhiều người ở đây từng thấy ông trên tivi, giờ gặp người thật, họ không kìm được rôm rả bàn tán, Hà Tiểu Hoa còn đỡ, chứ