Editor: NU
Beta: Bảo Trân
—
Hai ngày Tết nhanh chóng trôi qua, Ôn Nam Tịch dành hai ngày này để học bổ túc, cô Tề mang cho cô một bộ đề thi 10 tập, thi hai ngày.
Kỳ nghỉ cứ như vậy mà kết thúc.
Chủ nhật ngày hôm sau, chỉ có học sinh cuối cấp phải đi học bù.
Trước cổng trường cấp ba số 2 không có học sinh trực nên vắng vẻ, tiêu điều. Ôn Nam Tịch mua bữa sáng, từ ngõ Nam An đi ra, mở cơm nắm ăn, đọc danh sách từ vựng trong tay.
Một nhóm học sinh bước xuống trạm xe, đi về phía trường cấp ba số 2 và số 1. Phó Diên đi phía sau cô, cô cũng không ngẩng đầu lên. Mấy nam sinh khác đang nói chuyện với Phó Diên, cậu tháo một bên tai nghe xuống cúi đầu lắng nghe. Khi sắp đụng phải Ôn Nam Tịch, cậu giơ tay bỏ hai cây kẹo m út vào trong mũ của cô.
Bụp.
Ôn Nam Tịch nhận thấy có gì đó trong mũ của mình, cô cắn miếng nắm cơm rồi ngẩng đầu lên, đưa tay ra sau.
Nguyên Thư tình cờ từ bên kia chạy tới, thở hồng hộc nói: “Mệt chết tớ, suýt chút nữa là ngủ quên rồi.”
Ôn Nam Tịch hỏi: “Cậu ăn sáng chưa?”
Vừa dứt lời, cô liền ấy từ trong mũ ra hai thứ, xòe tay ra thì thấy đó là hai cây kẹo m út, Nguyên Thư mở to mắt: “Đại ma thuật?”
“Mũ của cậu là của Doremon à?”
Ôn Nam Tịch dừng lại một chút, cô nhìn sang hướng bên kia, dưới con đường rợp bóng cây xanh thấy một nhóm người đang đi vào cổng trường số 1. Cậu cực kỳ nổi bật trong đám đông, đeo tai nghe màu đen. Ôn Nam Tịch cầm kẹo trong tay, đại khái đoán được mấy cây kẹo này là do ai để vào. Cô hoàn hồn đưa một cây cho Nguyên Thư, nói:
“Có lẽ là gia sư đưa.”
Cô Tề thỉnh thoảng cũng sẽ mang kẹo và những thứ linh tinh cho cô.
Nguyên Thư biết, vừa nghe liền nói: “Gia sư của cậu lần này tốt bụng thật đó, nghe nói cô ấy rất trí thức, lại hiền lành nữa đúng không?”
Ôn Nam Tịch gật đầu, nhét cây kẹo m út còn lại vào túi, tiếp tục cắn miếng cơm nắm nói: “Tớ rất thích khí chất trên người cô Tề.”
Nguyên Thư mở kẹo m út ra trực tiếp ăn, nói: “Chờ khi nào có cơ hội tớ cũng muốn gặp cô Tề. Tớ đã quyết định đặt mục tiêu của mình vào Đại học Lê thành rồi.”
Khoảng cách giữa cô ấy và Đại học Lê Thành vẫn còn thiếu một chút.
Ôn Nam Tịch bẻ nắm cơm đưa cho cô ấy, hai người cùng chia nhau. Khi trở lại lớp, các bạn cùng lớp đang nói về màn bắn pháo hoa đêm giao thừa.
Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư ngồi xuống, cơm nắm đã ăn xong, Ôn Nam Tịch bưng cốc nước lên uống, nắp còn chưa đóng lại Nhan Khả đã bước vào lớp học, tóc đuôi ngựa buộc cao, sắc mặt rất kém, giống như người khác nợ cô ta 800 vạn vậy. Cô ta lạnh lùng đi về phía chỗ ngồi của mình, ngang qua chỗ của Ôn Nam Tịch.
Cặp của cô ta hất sách vở trên bàn Ôn Nam Tịch rơi xuống.
Sách vở rơi xuống đất vang lên tiếng lạch cạch lạch cạch giống như quân bài domino, Nguyên Thư lập tức hét lên: “Này.”
Nhan Khả dừng lại nhìn những quyển sách rơi xuống, sau đó lại nhìn Ôn Nam Tịch vẻ mặt kiêu căng không xin lỗi, ngược lại nhẹ nhàng nhấc chân hất cuốn sách đang nằm trên giày xuống đất.
Nguyên Thư đứng lên nói: “Sao cậu lại thô lỗ như vậy!”
Ôn Nam Tịch đứng lên, đậy nắp bình lại.
Nhan Khả nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia của Ôn Nam Tịch, chói mắt đến nỗi nước mắt vừa mới ngừng lại sắp trào ra, cô ta quay người rời đi, một câu xin lỗi cũng không có.
“Trời ạ, sao lại có người không biết xấu hổ như vậy?” Nguyên Thư xắn tay áo lên nói.
Ánh mắt Ôn Nam Tịch lạnh lùng cúi người nhặt sách, Nhan Khả trở lại chỗ ngồi một lúc, cố nén nước mắt, lấy sách ra, đeo tai nghe vào nghe viết từ vựng.
Nguyên Thư chạy tới giúp Ôn Nam Tịch nhặt sách. Trong sách có mấy bài thi rơi ra, Ôn Nam Tịch gấp bài thi lại nhét vào trong.
Nguyên Thư vừa nhặt vừa mắng: “Đúng là đồ thần kinh.”
Nghỉ giữa tiết.
Ôn Nam Tịch nằm bò trên bàn nghe từ vựng rồi ngủ thiếp, Nguyên Thư ra ngoài rót nước, sau đó quay lại ngồi cạnh Ôn Nam Tịch, dựa sát vào cô nói: “Vừa rồi tớ nhìn thấy Nhan Khả khóc, Chu Na Na đang an ủi cậu ta, nghe nói Phó Diên thích một cô gái, khó trách Nhan Khả lại điên như vậy.”
Ôn Nam Tịch ngồi dậy điều chỉnh âm lượng tai nghe vẫn im lặng không lên tiếng.
Nguyên Thư chặc lưỡi vài cái, nói thầm: “Không biết Phó Diên thích kiểu con gái như thế nào.”
Học xong tiết tự học buổi tối, Ôn Nam Tịch đón gió lạnh rời trường, hai tay đút trong túi áo khoác đồng phục cùng Nguyên Thư ra về, Nhan Khả đeo cặp đi ngang qua bọn họ chạy rất nhanh, ra khỏi cổng trường, cô ta trực tiếp gặp một nhóm nam sinh đang bước ra khỏi trường cấp ba số 1.
Phó Diên, Đàm Vũ Trình và một số người khác cũng ở trong nhóm người đó.
Nhan Khả đút hai tay vào túi đồng phục, ngẩng đầu nhìn Phó Diên, chần chừ muốn nói lại thôi, Phó Diên cúi đầu xuống bấm điện thoại.
Tít tít vài tiếng.
Điện thoại di động trong túi của Ôn Nam Tịch vang lên, cô và Nguyên Thư đi đến ngõ Nam An, tách ra ở đầu ngõ rồi lên lầu đi về nhà. Ôn Hữu Đào đang ở ban công gọi điện thoại, chống nạnh cau mày, Ôn Du cầm cặp để con gái thay giày, mơ hồ nghe thấy Ôn Hữu Đào nói cái gì mà tự chăm sóc bản thân.
Cô nghe không rõ lắm, cũng không có hứng thú với chuyện của Ôn Hữu Đào.
Ôn Du nhẹ giọng hỏi: “Con có muốn ăn mì không? Mẹ nấu mì cho con.”
“Được ạ.” Ôn Nam Tịch tối nay ở căng tin ăn chưa no, cô rửa tay xách cặp vào phòng, lấy điện thoại di động ra.
Ảnh đại diện màu đen gửi tin nhắn đến.
Là tin nhắn vừa nãy.
Diên: hình ảnh.
Trong hình là một đề kiểm tra, hình như là đề kiểm tra mới ra của giáo viên vật lý bọn họ. Ôn Nam Tịch chép lại câu hỏi rồi giải trên giấy nháp. Ôn Du mang mì tới, Ôn Nam Tịch vừa ăn vừa giải, hơi nóng phả vào khuôn mặt, cô cắn chiếc đũa giải đề.
Không biết sau bao lâu sợi mì trong tô đã hết chỉ còn lại nước súp.
Ôn Nam Tịch nhắn trả lời: Đúng không.
Diên: Đúng.
Ôn Nam Tịch: [Ừm]
Ôn Nam Tịch hỏi: Cậu về tới nhà chưa?
Diên: Vừa mới tới.
Ôn Nam Tịch cầm lấy cây kẹo m út, mở ra, cho vào miệng, nhắn trả lời cậu.
Ôn Nam Tịch: Vậy ngủ ngon.
Diên: Ngủ ngon.
–
–
Kỳ nghỉ đông đang đến gần, cuối học kỳ lại càng căng thẳng hơn, giữa giờ còn có bài kiểm tra, điểm của Nhan Khả vẫn thấp hơn Ôn Nam Tịch, cô ta nghiến răng nghiến lợi nhịn xuống. Ngày nào cô ta cũng đến trường sớm, tiết tự học vào buổi tối cũng không hề xin nghỉ. Thi cuối kỳ xong là năm cuối cấp chính thức bước vào kỳ nghỉ đông.
Năm nay cô không thể ở lại Nam An đón Tết, phải về quê.
Bởi vì sức khỏe của bà nội Ôn Nam Tịch không tốt, phải về chăm sóc bà nên cả nhà thu dọn hành lý, Ôn Hữu Đào lái xe tới, Ôn Du và Ôn Nam Tịch xách hành lý xuống lầu rồi lên xe.
Thời tiết rất lạnh.
Ôn Nam Tịch mặc áo khoác dày, quàng khăn quàng cổ, ngồi một mình ở ghế sau nghe nhạc bằng tai nghe, không hiểu sao cô lại nhớ đến cái đêm trên xe buýt với Phó Diên nghe nhạc bằng tai nghe của cậu. Cô dùng đầu ngón tay gõ lên điện thoại bấm phát bài “Trời nắng”, rồi nhìn ra phong cảnh phía bên ngoài cửa sổ.
Từ đây về quê phải mất hơn hai tiếng đồng hồ.
Lúc bọn họ đến nơi đã là buổi chiều, cửa nhà vẫn tồi tàn như cũ, trong sân có mấy con gà chạy tới chạy lui. Ôn Nam Tịch và Ôn Du xách hành lý vào nhà, thoạt nhìn đã thấy Trương Như Ngọc ngồi trên ghế, hai mắt vô hồn. Người bà mồm mép lợi hại kia hình như đã thật sự mắc bệnh nặng rồi.
Ôn Hữu Đào cởi áo khoác nói: “Mẹ mắc bệnh Alzheimer, tôi đã thuê điều dưỡng đến.”
Dì điều dưỡng vào phòng, lấy tách trà ra đặt lên bàn, dáng người mập mạp đứng sang một bên mỉm cười. Ôn Du chào dì ấy, bà buộc tóc lên rồi tiến lên nắm tay Trương Như Ngọc: “Mẹ, chúng con về rồi.”
Ôn Nam Tịch đứng bên cạnh Ôn Du, nhìn Trương Như Ngọc.
Trương Như Ngọc ngước mắt lên nhìn Ôn Du, sau khi mắc bệnh Alzheimer, bà không nhìn chằm chằm vào Ôn Du bằng ánh mắt không thân thiện như trước đây nữa mà nghiêng đầu xác nhận: “Viện Viện, con và Hữu Đào đã về rồi à?”
Lời vừa nói ra, Ôn Du liền ngây người.
Sắc mặt Ôn Hữu Đào cũng thay đổi, ông ta tiến lên nói: “Mẹ, đây là Ôn Du, Viện Viện không có ở đây.”
“Viện Viện, con chịu trở về với Hữu Đào rồi, Viện Viện—”
Trương Như Ngọc hoàn toàn không phản ứng gì với những lời nói bên ngoài, bà cụ chỉ đắm chìm trong thế giới của riêng mình, nắm lấy tay Ôn Du không bỏ, trong miệng cứ gọi tên Viện Viện.
Ôn Du tái