Editor: Gió
Beta: Bảo Trân
—
Ôn Nam Tịch khẽ gật đầu, yếu ớt dựa vào ghế nhưng người lại bò lên bàn. Mơ hồ cảm nhận được như đang nắm tay anh, cô nhắm mắt, bình tĩnh lại.
Trần Phi chạy đến phòng trà, rót một ly nước ấm, thêm viên đường đỏ bưng ra đưa cho Phó Diên, Phó Diên đưa tay ra nhận lấy đặt vào tay cô, khói nước nóng bay lên.
Mọi người cũng đều thở phào, bởi vừa ban nãy thôi tất cả mọi người đều giật mình, tưởng rằng sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Trong văn phòng cũng có người bị huyết áp thấp, cũng từng nói tình trạng lúc bị tụt huyết áp.
Phó Diên nhìn những sợi tóc dán lên má cô, giọng trầm trầm, hỏi: “Trước kia ở Vân Hà có phải cũng từng xảy ra chuyện như vậy không?”
Ôn Nam Tịch gật đầu.
“Vì điều này mà từ chức sao?”
Ôn Nam Tịch lại gật đầu.
Phó Diên đứng thẳng lưng, yết hầu khẽ động, không hỏi tiếp nữa.
Những người khác trong văn phòng cũng bắt đầu bàn tán, có phải ở Vân Hà lượng công việc quá nhiều hay không? Trước kia đã từng nghe nói qua, Dịch Phong là một cấp trên đáng sợ, cấp dưới của anh ta ai cũng tài giỏi, nổi tiếng với việc bạt mạng tăng ca.
Nhan Khả và Lý Khiêm Ô đi vào công ty, nghe thấy tiếng trò chuyện của mọi người hơn nữa có không ít người cùng xúm lại, cô ta cười hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Không đợi câu trả lời cô ta vừa bước lên đã nhìn thấy Phó Diên đứng ở bên cạnh Ôn Nam Tịch, ngón tay anh vẫn bị Ôn Nam Tịch nắm lấy cô yếu ớt bò lên bàn, sắc mặt Nhan Khả lập tức thay đổi, bước chân đi qua.
Ngón tay khẽ run lên muốn chất vấn gì đó nhưng vẫn cố nhịn lại, cô ta khẽ hỏi: “Phó Diên, cô ấy sao vậy?”
Phó Diên nhàn nhạt trả lời: “Huyết áp thấp.”
“Huyết áp thấp à, thỉnh thoảng em cũng bị, quả thực vô cùng khó chịu, OMG, bình thường cô nhớ chuẩn bị vài gói bánh để vào ngăn kéo tủ ấy.” Nhan Khả nhìn Ôn Nam Tịch nói.
Ôn Nam Tịch bò ra lên bàn, nghe cái gọi là quan tâm của cô ta không đáp. Người đã thoải mái hơn rồi,
“Đúng rồi.” Nhan Khả dừng lại một lát xoay người lấy tập tài liệu từ chỗ cô gái bên cạnh đưa cho Phó Diên, đúng lúc đó Ôn Nam Tịch mở mắt nhìn thấy Phó Diên cũng nhìn cô, hai người nhìn nhau vài giây rồi buông bàn tay nắm hờ ra, Phó Diên ngẩng đầu nhận lấy tài liệu Nhan Khả đưa qua.
Ôn Nam Tịch thu tay lại ngồi thẳng lưng lên, bưng ly nước đường đỏ uống từng ngụm một.
Mọi người trong công ty thấy Ôn Nam Tịch không sao rồi cũng lần lượt về chỗ ngồi tiếp tục công việc của mình. Phó Diên cầm tài liệu đi vào phòng làm việc Nhan Khả lập tức đi theo, trước khi rời đi quay đầu nhìn Ôn Nam Tịch một cái, cắn chặt răng lại, một giây sau thu lại ánh mắt bước chân đi nhanh qua, đúng lúc đó Đàm Vũ Trình chặn ở phía trước.
Cô ta có hơi gay gắt nói: “Tránh ra.”
Đàm Vũ Trình đừng ở bên cạnh chỗ của Châu Hùng, nhìn những dòng lập trình, nghe thấy lời này khẽ cong môi lên tránh sang bên cạnh một chút.
Châu Hùng nhìn về phía Đàm Vũ Trình, “Cậu đắc tội đại mĩ nữ rồi sao?”
Đàm Vũ Trình lười biếng đáp, “Không có.”
Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Phó Diên Nhan Khả kéo một đồng nghiệp vào phòng trà, cô gái đó khẽ đẩy kính giọng điệu dịu dàng, nói: “Tôi cũng không rõ lắm, lúc đó tôi vẫn đang xem điều tra nhu cầu thì sếp đi tới mà cô ấy đã bò lên bàn rồi, ghế lăn vốn đã lùi về sau nếu sếp không qua kịp chắc cô ấy ngã xuống đất mất, may có sếp đỡ.”
Nhan Khả nghe kể mặt lạnh lùng khoanh tay nhìn ra ngoài.
Thấy Ôn Nam Tịch đang bưng ly nước đường đỏ uống, ngón tay khẽ gõ lên bàn phím, mái tóc cô buông thả, rất tuỳ ý, nhưng trông không hề khó chịu.
Ly nước đường đỏ ấm nóng Ôn Nam Tịch thoải mái hơn rất nhiều, uống xong nửa ly cô bật trạng thái làm việc, điều tra nhu cầu đã đi đến hồi kết.
Hơn sáu giờ chiều.
Điện thoại trên bàn vang lên cô lấy ra xem.
Diên: [Tan làm.]
Diên: [Em và Trần Phi cùng về, đi nhờ cậu ấy.]
Ôn Nam Tịch khựng lại, trả lời là được.
Trần Phi đã xách túi máy tính ra tìm cô, “Lập trình Ôn, đi thôi.”
Ôn Nam Tịch đẩy ghế ra, vốn định tăng ca nhưng đã vậy rồi thì đem về nhà làm vậy. Bây giờ giai đoạn đầu cũng bình thường, sau này bắt đầu mô hình thì chỉ có thể ở lại công ty làm dù sao ở đây cũng được lắp đặt máy chuyên nghiệp. Ôn Nam Tịch thu dọn đồ đạc, Trần Phi ngáp một cái đưa tay xách túi máy tính giúp cô.
Ôn Nam Tịch cầm túi nhỏ đi cùng Trần Phi ra ngoài.
Trần Phi quay đầu nhìn thấy da cô rất trắng, kiểu khỏe mạnh chứ không phải nhợt nhạt như ban chiều, cậu bèn yên tâm, “Lập trình Ôn còn thấy ở đâu không thoải mái nữa không?”
Ôn Nam Tịch cười lắc đầu, “Không có, không sao cả, cũng không phải là lần đầu.”
“Nhưng mỗi lần bị đều rất kinh khủng nhỉ.” Trần Phi nghĩ ngợi, cảm thấy chắc là do hệ luỵ sau khi làm ở Vân Hà, may là Diên Tục dễ chịu hơn nhiều.
Đưa Trần Phi về chung cư xong Ôn Nam Tịch về nhà mình, vừa vào nhà đã nằm luôn xuống sô pha không muốn động đậy, mấy ngày nay chạy đi chạy lại liên tục ánh mặt trời thì gắt bệnh này lại phát tác.
Đưa tay vuốt mái sang một bên, ngón tay khựng lại nhưng đã bỏ lỡ gì đó. Nhưng rất nhanh cô không nghĩ sâu nữa. Nhìn vào lòng bàn tay, ngón tay của người đàn ông rất đẹp, khớp xương và gân đều rõ ràng. Cô buông tay xuống nhắm mắt nghỉ ngơi, một lúc lâu sau mới lấy điện thoại ra gọi đồ ăn. Ăn xong mới bắt đầu làm việc, nhưng cô không bắt ép bản thân nên ngủ từ sớm.
Sáng sớm ngày hôm sau lúc đến công ty vẫn còn sớm, không ít người còn chưa đến, Ôn Nam Tịch kéo ghế ra ngồi, rồi đi rót nước nóng.
Không lâu sau hơi nước nghi ngút bốc lên, Ôn Nam Tịch đặt bình nước xuống, quay lại bàn làm việc đưa tay mở ngăn kéo ra lấy chiếc bút. Vừa mở ra ngăn kéo đầy là kẹo, vỏ bên ngoài đầy màu sắc chật kín cả ngăn kéo.
Cô ngây ra quay đầu nhìn sang bên kia, Trần Phi vừa đi vào mặt vẫn ngái ngủ, tay cầm một ly cà phê ngồi bịch xuống ghế. Châu Hùng ngáp ngắn ngáp dài đi ra từ nhà vệ sinh.
Ôn Nam Tịch mím môi thu lại ánh mắt nhìn vào chỗ kẹo trong ngăn kéo, vài giây sau cô đóng lại, ánh mắt dừng lại ở ngăn kéo thứ hai, cũng có chút màu sắc, kéo ra ngăn thứ hai đầy ắp bánh các hãng đều có. Ôn Nam Tịch không do dự lập tức kéo ngăn thứ ba ra, bên trong là bánh mì với nhiều vị khác nhau.
Ôn Nam Tịch ngây ra tại chỗ, rũ mắt nhìn.
Một lát sau cô ngồi thẳng lưng nhìn vào màn hình, màn hình chưa được mở vẫn đen ánh đèn chiếu vào, phía sau là văn phòng của Phó Diên phản chiếu lên, anh vừa đẩy cửa đi vào ngồi xuống đang gõ bàn phím. Cô nhìn một lát.
Trần Phi ôm máy tính qua tìm, gọi một tiếng lập trình Ôn.
Ôn Nam Tịch bình tĩnh lại, nhìn Trần Phi, cười nói: “Trần Phi, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng, ôi vẫn buồn ngủ chị ơi.” Trần Phi ngồi xuống bên cạnh, kẹp gối chữ U lên cổ lười biếng dựa vào lưng ghế.
Ôn Nam Tịch mở máy, màn hình vừa sáng lên thì bóng hình phía sau liền biến mất. Điện thoại trên bàn vang lên cô cầm lên xem, là nhóm công nghệ máy tính của Lê đại.
Hai năm nay chỉ khi nào có sự việc quan trọng thì nhóm chat mới nhộn nhịp trở lại. Lúc này mọi người đang nói về sinh nhật của Dịch Phong.
Mọi người ở Lê Thành chuẩn bị tổ chức một buổi tiệc sinh nhật nhỏ cho anh vào tối thứ sáu. Mọi người nhờ một người đứng ra ghi lại danh sách những người tham gia.
Ôn Nam Tịch bị hỏi trực tiếp xem có tham gia không.
Đàn anh là người đã dẫn dắt cô, Ôn Nam Tịch không thể từ chối, cô trả lời: [Có ạ.]
Dịch Phong cũng ở trong nhóm, sau khi nhìn thấy câu trả lời thì gửi tin nhắn riêng cho cô.
Vân Hà Dịch Phong: [Nghe nói em đến Diên Tục?]
Ôn Nam Tịch: [Đúng vậy, đàn anh.]
Vân Hà Dịch Phong: [Khá tốt, cũng là việc em muốn làm.]
Ôn Nam Tịch: [Vâng.]
Vân Hà Dịch Phong: [Vậy thứ sáu này gặp.]
Ôn Nam Tịch: [Được ạ.]
Đặt điện thoại