Editor: Đá bào
Beta: Bảo Trân
—
Bãi đậu xe là bãi đất trống được quy hoạch ở bên cạnh câu lạc bộ, lúc này đã có rất nhiều xe, câu lạc bộ còn có bếp ăn riêng ở tầng trên, xe của Phó Diên đậu ở chỗ bếp ăn riêng.
Anh dùng một tay mở cửa xe cúi người đặt Ôn Nam Tịch ngồi vào ghế lái phụ, sau đó đặt đôi giày cao gót cạnh chân cô, bàn tay chống lên lưng ghế nhìn cô.
Cơn chóng mặt của Ôn Nam Tịch đã đỡ hơn, cô nhìn anh vài giây dưới ánh sáng mờ ảo.
“Còn ổn không?” anh hỏi.
Ôn Nam Tịch nhẹ nhàng ấn vào cánh tay, cảm thấy có chút đau nhức, lắc đầu: “Đỡ hơn…”
Không hiểu sao má lại hơi nóng, cô quay mặt đi: “Trong câu lạc bộ còn có điện thoại di động và túi xách, tôi quên cầm theo.”
“Ừm.”
Phó Diên nhìn khuôn mặt trang điểm của cô mất mấy giây, xuống xe mở cửa ghế sau lấy ra một chiếc áo khoác mỏng màu đen khoác lên vai cho cô.
Chiếc váy hai dây của cô đêm nay nhìn từ xa không có gì đặc biệt, nhưng nhìn gần lại thấy trên dây váy mỏng, chỗ xương quai xanh có vài viên đá lấp lánh rất phù hợp, đến gần có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của hoa hồng.
Ánh mắt hai người lại chạm nhau, yết hầu của Phó Diên hơi động một chút vài giây sau anh mới nhìn đi chỗ khác, đứng dậy thuận tay đóng cửa xe lại. Ôn Nam Tịch đưa tay giữ áo khoác lại rồi đắp lên, chiếc áo khoác sạch sẽ thoải mái có mùi hương thanh nhẹ hòa quyện với mùi hoa hồng trên người cô, cô duỗi chân đi giày cao gót.
Phó Diên đi vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái thắt dây an toàn, thấy cô đang chậm rãi xỏ chân vào đôi giày cao gót. Anh nhìn một giây rồi quay đi, cầm lấy vô lăng khởi động xe.
Ánh đèn bên ngoài chiếu vào nhẹ nhàng lướt qua lông mày anh, sau khi nộp phí đậu xe chiếc xe màu đen lái ra ngoài.
Chiếc áo khoác rất thoải mái. Ôn Nam Tịch tựa lưng vào ghế, có chút buồn ngủ.
Xe chạy tới trước cửa câu lạc bộ, Dịch Phong đã cầm túi xách và điện thoại di động của Ôn Nam Tịch đứng sẵn ở đó đang định đi tìm người thì chiếc xe màu đen chậm rãi lái tới bên đường, cũng chính là nơi chiếc xe màu bạc vừa dừng. Ánh mắt Dịch Phong dừng ở chiếc xe màu đen, cửa bên ghế lái mở ra.
Phó Diên xuống xe, vừa ngẩng lên đã bắt gặp ánh mắt của Dịch Phong.
Anh đi vòng qua xe đi về phía lối vào câu lạc bộ, Dịch Phong đã nhìn thấy Ôn Nam Tịch ngồi ở ghế phụ nghiêng mặt nghỉ ngơi.
“Phó tổng tới khi nào vậy?” Dịch Phong thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Phó Diên.
“Chúng tôi vừa ăn tối ở tầng trên.” Phó Diên lấy điện thoại di động và chiếc túi xách nhỏ từ tay Dịch Phong và nói: “Cô ấy say rồi, tôi sẽ đưa cô ấy về. Dịch tổng, sinh nhật vui vẻ.”
Dịch Phong nhìn lướt qua chuỗi hạt Phật trên cổ tay anh, đáp lại: “Cảm ơn, vậy làm phiền cậu. Cô ấy quả thật không biết uống rượu nhưng tối nay bị mấy bạn học nữ ép uống không ít, lát nữa dặn cô ấy uống một viên thuốc giải rượu.”
Phó Diên cầm túi xách của cô tay còn lại đút vào túi quần, nghe tiếng gió đêm, gật đầu: “Yên tâm.”
Sau đó quay người đi về phía xe, giữa mày của anh có chút lạnh lùng.
Dịch Phong không vào ngay mà đứng đó nhìn anh bước vào xe, Phó Diên mở cửa ghế lái phụ trước, đặt chiếc túi nhỏ và điện thoại di động vào tay Ôn Nam Tịch, sau đó đóng cửa lại quay lại ghế lái khởi động xe. Khi xe rời đi, từ xa chỉ thấy những ngón tay thon dài của người đàn ông đang xoay vô lăng ở ghế lái.
Dịch Phong đứng đó một lúc lâu mới xoay người quay lại câu lạc bộ. Đôi khi, trực giác của đàn ông rất chuẩn xác.
Trong phòng khách trên đỉnh núi.
Ngay từ đầu Dịch Phong đã có linh cảm khi người đàn ông có kỹ năng siêu việt kia gọi Ôn Nam Tịch rời đi, đẩy cửa bước vào đèn bên trong sáng rực anh khẽ cau mày tránh một phần ánh sáng đi về phía dãy ghế dài.
Chiếc xe màu đen chạy êm ru trên đường.
Bên cạnh có xe ô tô phóng nhanh qua đèn xe thỉnh thoảng chiếu vào trong xe, Ôn Nam Tịch nghiêng đầu tỉnh lại, khi mở mắt ra đã nhìn thấy bóng dáng anh.
Thỉnh thoảng cô bị ánh đèn neon chiếu vào lúc sáng lúc tối, thời gian như bị một tia sáng kéo ngược về năm đó trên xe buýt cô nghiêng đầu nghe anh giảng bài, ánh đèn neon xẹt qua lông mày anh cũng là lúc sáng lúc tối góc cạnh rõ ràng.
Ôn Nam Tịch sửng sốt một lát, tay chạm vào thứ gì đó cúi đầu nhìn là điện thoại di động và túi xách nhỏ của mình, cô cầm lên quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cảnh tượng tối nay hiện lên trong tâm trí cô. Nghĩ nghĩ, lại cảm thấy hơi chóng mặt.
Chiếc xe màu đen lái tới cổng tiểu khu, Phó Diên quay đầu nhìn cô.
Ôn Nam Tịch không thể giả vờ ngủ được nữa, cô cởi áo khoác, ngồi thẳng dậy nhìn anh nói: “Tôi thấy dễ chịu hơn rồi, tôi tự mình đi lên được, anh về sớm một chút.”
Phó Diên không nói một lời, mở cửa bước xuống xe.
Ôn Nam Tịch thấy vậy mở cửa, đôi giày cao gót chạm đất có chút không thoải mái, xách túi đi về phía trước vài bước. Phó Diên đút hai tay vào túi quần đi ra xe đợi. Anh đưa tay về phía cô, đưa tay ra: “Còn choáng váng à?”
Ôn Nam Tịch chỉ choáng một chút, lắc đầu.
“Không chóng mặt lắm.”
Cô cố tỉnh táo, chịu đựng, không còn bối rối và mềm yếu như trước nữa.
Giọng nói của Phó Diên nhẹ nhàng: “Vịn đi, đừng để ngã.”
Ôn Nam Tịch nhìn cánh tay rắn chắc của anh, trầm mặc mấy giây mới giơ tay đặt lên cánh tay anh, cánh tay của người đàn ông nổi lên những đường gân rõ ràng, Ôn Nam Tịch cúi đầu đi giày cao gót về phía cổng tiểu khu. Phó Diên cầm chiếc áo khi nãy khoác lên vai cho cô, đỡ cô đi vào tiểu khu.
Nam thanh nữ tú ngay cả người bảo vệ đang làm nhiệm vụ cũng phải nhìn về phía này.
Mấy năm nay Ôn Nam Tịch không uống nhiều rượu, nếu uống đều chuẩn bị sẵn tinh thần là sẽ có loại phản ứng này, đầu óc choáng váng nhưng không hề tùy ý như vừa rồi. Cô vẫn luôn kiềm chế lại.
Rất nhiều chuyện không rõ ràng, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cô vẫn còn chút nhẫn nại này, vẻ mặt không hề thay đổi đi thẳng đến cửa nhà, Ôn Nam Tịch buông cánh tay Phó Diên lấy điện thoại ra kiểm tra ổ khóa.
Cánh cửa mở ra cô quay lại nhìn anh.
Phó Diên đút hai tay vào túi quần, trên cánh tay còn truyền đến hơi ấm của cô, anh nhìn vào mắt cô nói: “Trước khi ngủ nhớ uống một viên thuốc giải rượu.”
Ôn Nam Tịch cởi áo khoác trên vai đưa cho anh, nói: “Được.”
Suy nghĩ một lúc, Ôn Nam Tịch lại nhìn vào ánh mắt của anh, nói: “Anh có muốn vào uống một cốc nước không?”. ????ra????g gì mà ha???? ha???? ????hế ﹟ ????rUm???? r????????e????.V???? ﹟
Phó Diên rũ mắt nhìn khuôn mặt cô.
Khá lâu.
Anh mở miệng, “Em có biết mình đang nói cái gì không?”
Ôn Nam Tịch dừng lại.
Trong mắt có men say nhưng thần sắc lại lạnh lùng, cô nói: “Uống một ly nước ấm, tôi đã nói rất rõ ràng.”
Phó Diên đứng đó không nhúc nhích.
Đôi mắt anh đen như mực, giọng nói nhẹ nhàng: “Không uống, em nhanh vào đi.”
“Vậy anh lái xe cẩn thận.” Ôn Nam Tịch cũng không ép buộc, xoay người đẩy cửa đi vào, suy nghĩ một chút lại quay người gọi: “Phó Diên.”
Bóng người đang định rời đi dừng lại.
Ôn Nam Tịch nhìn bóng lưng của anh, nói: “Tối nay, cảm ơn.”
Phó Diên: “Ngủ ngon.”
Ôn Nam Tịch không biết vì sao, nhướng mày nói: “Ngủ ngon.”
Nói xong nhẹ nhàng đóng cửa lại dùng tay vịn tủ giày rồi cởi đôi giày cao gót ở chân ra, tuy biết cách đi nhưng không có nghĩa là cô quen với nó,