Rẽ vào ngõ nhỏ, Nguyên Thư mở to mắt: “Vừa rồi là Phó Diên đúng không? Sao hai ngày nay vận khí của chúng ta lại tốt đến vậy, toàn gặp được cậu ấy.”
Ngõ nhỏ tối tăm không có ánh sáng, Ôn Nam Tịch cởi cặp xuống, nhét phong thư vào rồi đeo lên lưng, Nguyên Thư ôm mặt nói: “Thật sự là, cậu ấy rất đẹp trai. Cùng mặc đồng phục học sinh nhưng lại đẹp hơn nhiều so với những người khác.”
Đồng phục của trường phổ thông số 1 và số 2 giống nhau, chỉ khác phù hiệu nên khi tan học cũng khó mà phân biệt được là học sinh trường nào. Vừa rồi cậu mặc đồng phục học sinh màu trắng xanh, ngậm kẹo m út, nhìn có chút lười biếng và nghịch ngợm.
Ôn Nam Tịch rũ mắt, cùng Nguyên Thư đi ra khỏi ngõ, Nguyên Thư vẫn khát nước nên kéo Ôn Nam Tịch đến một quán nhỏ ven đường mua dưa hấu, dì ở quầy hàng cắt cho mỗi người một miếng. Ôn Nam Tịch nhận lấy, cắn một miếng, Nguyên Thư cảm thán nói: “Thật là ngọt, sau này nếu không đỗ đại học, tớ sẽ mở một tiệm bán hoa quả.”
Ôn Nam Tịch cắn một miếng, nói: “Sao cậu có thể thi trượt được? Cậu nằm trong top mười mà.”
Nguyên Thư cười nhẹ: “Tự tìm lối thoát cho chính mình thôi, bố mẹ tớ thật sự không quan tâm tớ sẽ thi thế nào.”
Ôn Nam Tịch có chút ngưỡng mộ. Cô thì không thể.
Lúc này, bên kia con ngõ có hai người đi ra, chính là Phó Diên cùng bạn, cách chỗ bọn họ rất xa thấy bóng dáng của Nhan Khả – người lẽ ra đã rời khỏi trường học vào giờ này.
Cô ta đeo cặp đi về phía bọn họ, nhưng khi đến gần Phó Diên, thiếu chút nữa là cô ta đã ngã xuống, Phó Diên đã nắm lấy cánh tay cô ta kéo lên.
Nhan Khả mỉm cười với cậu, mi mắt cong cong, má lúm đồng tiền nổi bật. Thiếu nữ xinh đẹp trẻ trung không giấu được cảm xúc trong mắt, Nguyên Thư nheo mắt lại, kéo Ôn Nam Tịch nói: “Chắc chắn cậu ta thích Phó Diên.”
Nước dưa hấu trượt xuống mu bàn tay Ôn Nam Tịch, nhỏ xuống đất, cô nghĩ đến đoạn hội thoại nghe được trong giờ thể dục, chuyện Nhan Khả không hề phủ định việc yêu thầm và quyết tâm cùng vào trường đại học của cô ta. Cô cắn một miếng dưa hấu nhìn ba người đó đi bộ đến bến xe buýt rồi cùng nhau lên xe.
–
–
Về đến nhà.
Ôn Hữu Đào đang vẽ tranh tại bàn làm việc.
Ôn Du rót cho cô một ly nước, nhẹ nhàng hỏi: “Có muốn ăn khuya không?”
Ôn Nam Tịch lắc đầu, “Con không ăn ạ.”
Cô bước vào phòng ngủ, thuận tay nắm lấy tay Ôn Du, hai mẹ con bước vào căn phòng nhỏ của cô. Ôn Nam Tịch đặt cặp sách xuống, nhìn mẹ: “Mẹ, thứ sáu có buổi họp phụ huynh, mẹ đi đi, nhớ ăn mặc đẹp nhé.”
Ôn Du sửng sốt, sau đó mỉm cười nói: “Được.”
Bà nhẹ nhàng vuốt tóc Ôn Nam Tịch, nói: “Tắm xong thì nhớ đi ngủ sớm. Mẹ đã thuê giáo viên mới, cuối tuần con có thể gặp.”
“Được.”
Ôn Du vuốt vuốt tóc con gái rồi đi ra ngoài. Ôn Nam Tịch xõa tóc lấy đồ ngủ đi vào phòng tắm tắm rửa. Lúc tắm xong, Ôn Hữu Đào còn đang vẽ tranh, cô đi thẳng vào phòng mà không chào hỏi ông một tiếng. Sau khi đóng cửa và kéo rèm lại, cô ngồi xuống mép giường, lấy bức thư tình từ trong cặp ra.
Cô không mở nó ra mà nhìn vào mặt bìa. Sau đó, mở ngăn kéo và bỏ bức thư vào. Bên trong cũng có vài phong thư màu khác, tất cả đều chưa mở.
Cô không đa năng như Nhan Khả – người có thể mang lại hy vọng cho người khác, còn biết hòa nhập và phát triển thành mối quan hệ bạn bè.
Cô không biết phải trả lời thế nào nên cũng không xem.
Đóng ngăn kéo lại, cô lấy cuốn sách ra xem lại bài tập hôm nay trước khi chìm vào giấc ngủ.
Chiều thứ sáu.
Vì có buổi họp phụ huynh nên lớp học kết thúc sớm, cả lớp bắt đầu dọn dẹp bàn ghế, dọn vệ sinh. Bà nội của Nguyên Thư đến rất sớm, Ôn Nam Tịch đi cùng Nguyên Thư đến đón bà ở cổng trường, hôm nay bà ăn mặc rất trang trọng, tay nắm lấy cháu gái và Ôn Nam Tịch, một người bên trái, một người bên phải, cười nói: “Nam Tịch, đã lâu không gặp, cháu vẫn xinh đẹp như vậy.”
“Hôm nay bà nội trông rất có tinh thần.” Ôn Nam Tịch cười nói.
Bà nội cười nhẹ: “Dọn quần áo vào đáy hộp.”
Đang nói, một chiếc ô tô màu đen dừng lại trước cổng trường, Nhan Khả mặc váy đồng phục chạy về phía chiếc xe, nắm lấy cánh tay của một người phụ nữ đeo kính râm, người phụ nữ này có dáng người cao gầy, nước da trắng, mặc bộ đồ tây trang màu đen, bà cúi đầu nhìn con gái, thuận tiện còn khen ngợi mái tóc đen dài của con gái.
Bà ấy chính là Ngu Viện Viện – mối tình đầu khó quên của Ôn Hữu Đào.
Nguyên Thư hỏi Ôn Nam Tịch: “Dì đâu? Khi nào dì mới tới?”
Ôn Nam Tịch nhìn thời gian, nói: “Chắc cũng sắp đến rồi.”
Nguyên Thư nhìn hai mẹ con họ đi vào, nói: “Dì vốn xinh đẹp, hôm nay mặc gì cũng đẹp thôi.”
Ôn Nam Tịch mỉm cười không nói gì, hai người đỡ bà nội đi vào lớp. Suốt đường đi Ngu Viện Viện không hề tháo kính râm xuống chỉ cúi đầu nói chuyện với con gái, hai người cũng đi lên cầu thang. Khi vào lớp, Ngu Viện Viện nhìn thấy Ôn Nam Tịch, Ôn Nam Tịch vẻ mặt bình tĩnh, lễ phép gật đầu, Ngu Viện Viện mỉm cười.
Vừa bước vào lớp, bà ấy đã nổi bật rạng ngời, phụ huynh học sinh đều liếc nhìn một cái.
Sau khi bà nội ngồi xuống, Ôn Nam Tịch nhìn đồng hồ, đứng dậy đi ra ngoài chờ, vừa đến hành lang thì nhìn thấy Ôn Hữu Đào mặc tây trang thẳng thớm bước đi rất nhanh về phía này. Ôn Nam Tịch sửng sốt, nhìn Ôn Hữu Đào bước lên cầu thang, mới đi mấy bước đã tới tầng trên, Ôn Hữu Đào nhìn thấy con gái, nói: “Sao trông con bất ngờ thế? Cũng không biết báo trước cho bố một tiếng.”
Ôn Nam Tịch vô thức túm chặt đồng phục của mình: “Mẹ đâu ạ? Con nói mẹ đến.”
“Mẹ con thì biết cái gì? Cả ngày ở nhà không ra đến cửa, lời tốt xấu cũng nghe không hiểu, đến đây thì có ích lợi gì?”
“Vào đi.” Ôn Hữu Đào nói xong liền đi về phía phòng học, Ôn Nam Tịch âm thầm cắn răng đi theo, vừa bước vào đã nhìn thấy ánh mắt Ôn Hữu Đào và Ngu Viện Viện chạm nhau. Thậm chí những đường nét cứng rắn trên khuôn mặt Ôn Hữu Đào cũng trở nên nhu hoà hơn, Ngu Viện Viện khẽ mỉm cười, dáng vẻ trông rất hào phóng.
Nhan Khả thậm chí còn mỉm cười giơ tay lên chào: “Chào chú.”
“Chào cháu, Nhan Khả, đã lâu không gặp. Nghe nói lần này cháu lại đạt hạng nhất?” Ôn Hữu Đào mỉm cười đi vào, dừng lại ở chỗ ngồi của Nhan Khả.
Nhan Khả cong mày cười, cố ý làm ra dáng vẻ đặc biệt nịnh nọt, gật đầu nói: “Đúng vậy ạ, nhưng kỳ thi lần này Nam Tịch cũng làm rất tốt rồi, khoảng cách giữa cậu ấy và cháu cũng rất gần.”
Cô ta mỉm cười với Ôn Nam Tịch.
Ôn Hữu Đào nhìn Ôn Nam Tịch một cái, sau đó quay lại nhìn Nhan Khả: “Nó à, còn ở xa lắm.”
Đầu ngón tay Ôn Nam Tịch sắp túm nát đồng phục học sinh rồi, cô không nói một lời, đi về phía chỗ ngồi của mình, đẩy tay Ôn Hữu Đào về phía bên kia, Nguyên Thư ở phía sau nhìn cô, chạm chạm vào lưng cô, Ôn Nam Tịch cũng không quay đầu lại, cô ngồi xuống. Bên kia Ôn Hữu Đào và Nhan Khả vẫn đang trò chuyện, Ngu Viện Viện ít nói, chỉ cười nhìn bọn họ.
Ôn Nam Tịch lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Ôn Du.
[ Nam Tịch: Mẹ, sao mẹ không tới? ]
[ Ôn Du: Lúc mẹ đi ra ngoài, bị bố con nhìn thấy, hỏi mẹ đi đâu, mẹ lại không nói dối…]
Đôi mắt Nam Tịch đỏ hoe.
Mẹ thật ngốc quá!
Một lúc sau Ôn Hữu Đào quay lại ngồi cạnh cô, sắc mặt Ôn Nam Tịch lạnh lùng. Tại buổi họp phụ huynh lần này, chủ nhiệm lớp lên sân khấu khen ngợi Ôn Nam Tịch tiến bộ nhanh chóng, chưa kể thứ hạng ổn định, tất cả các môn học đều tiến bộ vượt bậc. Ôn Hữu Đào nghe vậy, cũng chỉ liếc nhìn cô một cái.
Khi đến lượt khen ngợi Nhan Khả, ông ta lại quay lại và giơ ngón tay cái lên với Nhan Khả, cô ta cười rạng rỡ. Ngu Viện Viện thậm chí còn giơ tay vuốt