Ôn Nam Tịch đi xuống lầu, cặp sách nặng trĩu trên vai có chút không thoải mái, cô cởi cặp ra thấy điện thoại sáng lên.
Nguyên Thư: [Cậu đã xem tin trên vòng bạn bè của Nhan Khả chưa?]
Ôn Nam Tịch bước lên bậc thang đi lên lầu, chỉ có ánh sáng của điện thoại di động chiếu lên khuôn mặt cô, cô cúi đầu trả lời.
Nam Tịch: [Ừ.]
Nguyên Thư nhanh chóng gửi thêm hai tin nhắn nữa.
Nguyên Thư: [Thấy cậu ta đăng như vậy, có cảm giác.]
Nguyên Thư: [Phó Diên giống như là hào quang của Nhan Khả.]
Cô ta có thể khoe ra, lúc nào bên môi cũng nhắc tới ánh hào quang của mình. Ôn Nam Tịch đứng trước cửa nhà, cảm thấy có chút hụt hơi, nhìn hai tin nhắn của Nguyên Thư, cô dừng lại một lát, sau đó quay ra bấm xem vòng bạn bè.
Bên dưới vòng bạn bè của Nhan Khả còn có rất nhiều lượt thích và bình luận dày đặc. Thỉnh thoảng cô ta lại trả lời bên dưới: “Ừm, ánh đèn thành phố thật đẹp.”
“Chúng tớ đang ngồi ở hàng cuối cùng.”
“Không đăng ảnh, cậu ấy đang chơi game.”
“Tất nhiên là cậu ấy cũng chơi game, không phải kiểu người mọt sách.”
“Cậu ấy không thêm bạn trên WeChat đâu.”
Ôn Nam Tịch đưa mắt nhìn lại bức ảnh, lông mi Nhan Khả cong cong như vầng trăng, góc ảnh chụp vừa phải, cô ta chụp được bóng hình hai chàng trai phía sau, nhưng lại không lộ rõ mặt. Hào quang của cô ta tay đeo đồng hồ đen, một tay đút túi quần, tay còn lại hình như đang lướt điện thoại di động, dáng vẻ thản nhiên tùy ý.
Ôn Nam Tịch nhìn mấy giây mới ấn tắt màn hình điện thoại, lấy chìa khóa trong cặp ra, mở cửa.
Ôn Du đang đợi cô ở phòng khách, trên bàn bày hoa quả cắt sẵn, nhìn thấy con gái đã về, bà mỉm cười đứng dậy nói: “Uống một ly sữa đi, mẹ vừa hâm nóng xong.”
Ôn Nam Tịch buông cặp xuống, vươn tay cầm lấy ly sữa, nhìn Ôn Du: “Mẹ, hôm nay đáng ra mẹ nên đi.”
Ôn Du nhìn vào mắt con gái, cười khổ.
Hai tay Ôn Nam Tịch cầm ly sữa, lặng lẽ nhìn mẹ: “Ông ấy tích cực tham gia họp phụ huynh con như vậy chỉ vì muốn gặp người phụ nữ kia thôi. Nếu mẹ không muốn nỡ rời bỏ ông ta thì hãy giám sát chặt một chút.”
“Hơn nữa, con không muốn ông ấy có mặt ở buổi họp phụ huynh với giáo viên của con một chút nào.”
“Mẹ xin lỗi, Nam Tịch.”
“Mẹ, lần sau mẹ phải chú ý, tuyệt đối không được để cho ông ấy biết.”
Ôn Nam Tịch nhìn tấm lịch trên tường, lẩm bẩm nói: “Không lâu đâu, năm cuối phổ thông của con sắp kết thúc rồi.”
Lần đầu tiên Ôn Du cảm thấy vô cùng có lỗi với con gái, Ôn Nam Tịch uống sữa xong liền trở về phòng lấy đồ ngủ đi tắm rồi ôn lại bài tập. Ôn Du nhìn trái cây trên bàn, cũng không dám mang vào cho con gái ăn.
–
–
Ngày hôm sau.
Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư bước vào lớp, một nhóm bạn cùng lớp vây quanh chỗ ngồi của Nhan Khả, họ đang trò chuyện về Phó Diên của trường phổ thông số 1. Nhan Khả chống cằm, mỉm cười rạng rỡ như một bông hoa, đang nghịch chiếc điện thoại di động chưa bị giáo viên thu giữ, tóc dài đen thẳng, cô ta mỉm cười che điện thoại lại, không muốn cho đám bạn nhìn thấy.
Hóa ra họ muốn xem WeChat của Phó Diên.
Ôn Nam Tịch kéo ghế ngồi xuống, Nhan Khả nhìn cô rồi quay đi. Ôn Nam Tịch treo cặp lên, lấy sách ra đọc bài buổi sáng, đằng sau mấy nữ sinh vẫn bàn tán về buổi họp phụ huynh ngày hôm qua, Ôn Nam Tịch mím môi, nghe có người nói: “Khả Khả, bố của Ôn Nam Tịch đối với cậu còn tốt hơn với Ôn Nam Tịch.”
Nhan Khả cười nhẹ: “Ừm, tớ hay được mọi người yêu quý.”
Những người khác đều cười rộ lên.
Ôn Nam Tịch im lặng, Nguyên Thư hung hăng trừng mắt.
Thứ bảy không có tiết tự học buổi tối, khi mặt trời lặn, trường phổ thông số 2 tan học. Nguyên Thư nói rằng hôm qua bà đi họp phụ huynh về bị ho phải về sớm, thuận tiện Ôn Nam Tịch cũng đến thăm bà nội Nguyên Thư, khi cô ra khỏi nhà Nguyên Thư thì trời đã tối.
Cô gửi tin nhắn cho Ôn Du, nói: [“Mẹ, con ở nhà Nguyên Thư ăn tối và làm bài tập.”]
Ôn Du không chút nghi ngờ trả lời: [Được, buổi tối nhớ về sớm.]
Ôn Nam Tịch cất điện thoại di động, vào ngõ Nam An đi vào quán Internet “Vẫn ổn”, vừa bước vào ánh đèn sáng rực đối lập hẳn với bóng tối trong ngõ, cô liếc nhìn chỗ máy số 5, thấy cậu ngồi dựa trên ghế, đang cúi đầu bấm điện thoại, trên màn hình hiển thị giao diện bài tập.
Ôn Nam Tịch dừng một chút, đi đến quầy thu ngân, chọn máy số 6.
Tối nay có quản lý mới nhanh chóng khởi động máy tính cho, đưa cho cô một hộp mì ăn liền, Ôn Nam Tịch cầm mì và thẻ về phía máy.
Cậu không nhìn lên, vẫn đang bấm điện thoại di động.
Ôn Nam Tịch ngồi xuống, mì ăn liền cô mua tối nay là vị nấm và thịt gà, không thơm như vị thịt