Editor: Gió
Beta: Bảo Trân
—
Hai người ôm một lúc, Phó Diên đưa tay ôm cô vào trong, đóng cửa lại xong anh dựa lên đó, còn Ôn Nam Tịch dựa vào lòng anh, trong anh mắt anh mang theo men say, Ôn Nam Tịch sờ lên đôi mày của anh, nhẹ giọng hỏi: “Rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu ly vậy?”
Phó Diên rũ mi nhìn cô, “Uống lẫn rượu trắng với whisky.”
Ôn Nam Tịch nhướng mày, “Chẳng trách lại sau.”
“Đầu có hơi đau.” Anh ngẩng đầu lên, đầu có hơi nhức, yết hầu vì vậy mà khẽ cuộn.
Thấy anh như vậy, Ôn Nam Tịch hỏi, “Trong nhà còn đồ không, em nấu cho anh canh giải rượu? Hay còn thuốc không?”
Phó Diên ôm eo cô, lắc đầu: “Đều không có.”
Ôn Nam Tịch nghe vậy thì rời khỏi lòng anh, “Em đi mua cho anh.”
Cánh tay anh không động đậy, cúi đầu nhìn cô, giọng rất lười, “Mặc dù đau đầu nhưng không đến nỗi là quá say, em cho anh ôm một lát, đừng động lung tung.”
Ôn Nam Tịch ừm một tiếng, ngoan ngoãn để anh ôm.
Phó Diên vùi đầu vào cổ cô, tay ôm chặt cô, hơi thở phả lên người cô, khẽ hôn lên đó rồi hút mạnh, giống như một loại bản năng, trái tim Ôn Nam Tịch đập càng mạnh hơn, làn da cũng ửng đỏ lên.
Sau đó cổ áo được cởi bỏ, anh dần hôn xuống dưới, Ôn Nam Tịch ôm cổ anh, anh nhướng mắt nhìn cô, “Ôn Nam Tịch, em lại lười rồi.”
Đôi mắt Ôn Nam Tịch dần ngập nước, cô nhẹ giọng nói: “Không phải anh cũng thích sao?”
Yết hầu Phó Diên cuộn lại, anh hôn lên môi cô, “Ừm.”
Rất thích.
Thích đến mức không còn là chính mình.
Mới xa nhau bốn tiếng thôi đã nhớ rồi.
Dây áo khoác của Ôn Nam Tịch bị cởi mở, Phó Diên cúi đầu lần nữa, còn cô thì ngẩng cổ lên, chiếc váy dán sát vào da thịt, anh lại ngẩng đầu lên hôn môi cô.
Tay đẩy dây áo ra, váy ngủ liền rơi xuống.
Tối nay quả thực anh đã say, trong sự dịu dàng có mang theo chút bá đạo, nhấn cô lên sô pha, giữ lấy gáy cô để cô cúi đầu hôn anh.
Ôn Nam Tịch vô cùng ngon ngoãn.
Hôn anh, hôn lên đôi mày, hôn lên yết hầu.
Giọng Phó Diên mang theo ý cười: “Anh càng say thêm rồi.”
Bị cô hôn say rồi.
Anh nắm lấy chân cô chống lên ghế.
Một lát sau, rèm cửa bị Ôn Nam Tịch nắm lấy, cô cắn chặt rang, nhịn để không kéo rèm xuống, giữa đêm tối, men rượu giống như một liều thuốc k1ch thích.
Thật lâu sau.
Âm thanh trong phòng tắm truyền tới, giọt nước rơi xuống sàn nhà.
Không biết qua bao lâu, Phó Diên lấy khăn lau tóc cho cô, cô mặc sơ mi của anh đứng ở phía trước, để anh lau cho mình, lúc này bụng hơi đói, cô ngẩng đầu nhìn anh, “Ở đây có gì ăn không anh?”
Phó Diên nhướng mày, “Mì ăn liền, em ăn không?”
Ôn Nam Tịch gật đầu.
Sau khi giúp cô lau gần khô tóc, anh đưa khăn cho cô lau, Phó Diên mặc chiếc áo màu trắng lên, anh đi đến đảo bếp, lấy mì tôm ra, đặt nồi lên bếp, đun nước trước.
Ôn Nam Tịch ở bên cạnh nhìn anh bận rộn.
Giống như năm lớp 12 vậy, chỉ là hai người từng mặc áo đồng phục giờ đã lớn rồi, mặc sơ mi đi làm, hơn nửa họ còn gặp lại rồi ở bên nhau.
Nấu mì xong, Phó Diên bưng ra ngoài bàn trà.
Ôn Nam Tịch ngồi xuống sô pha, anh ngồi xuống bên cạnh rồi gắp cho cô một bát, hương thơm nóng hổi phả lên, Ôn Nam Tịch cầm đũa lên ăn.
Anh gắp thêm một bát cho mình, liếc nhìn cô nói: “Mùng năm này em có rảnh không?”
Ôn Nam Tịch ngẩng đầu nhìn anh, “Em có.”
Khoé môi Phó Diên cong lên, “Anh đến đón em về nhà chơi.”
Nghe vậy, đôi mắt Ôn Nam Tịch cong lên, cô gật đầu.
Phó Diên tiếp tục ăn, “Không cần phải chuẩn bị quá nhiều đồ, em đến là được.”
Ôn Nam Tịch vâng một tiếng.
Qua quýt với anh.
Ăn đêm xong Ôn Nam Tịch để bát vào trong máy rửa, Phó Diên ôm eo cô từ phía sau, “Ngủ ở đây nhé, khoảng ba, bốn giờ thì đưa em về.”
“Được.”
May là có căn cứ bí mật nên khoảng thời gian này hai người không phải tương tư quá nhiều, dù sao thì ở Lê Thành cũng đã sống chung với nhau vào tháng rồi.
Lên lầu, Ôn Nam Tịch bị anh ôm eo, cô rúc vào lòng anh rồi thiếp đi, Phó Diên cũng vậy.
Lần này ngủ rất say.
Hơn bốn giờ, Ôn Nam Tịch bị Phó Diên ôm dậy, mái tóc dài của cô xoã xuống vai, mơ màng nhìn anh.
Phó Diên cài cúc áo, cởi sơ mi trên người cô xuống rồi mặc váy ngủ cho cô, lúc này Ôn Nam Tịch mới hoàn toàn tỉnh táo.
Cô hỏi: “Mấy giờ rồi vậy?”
“Bốn rưỡi.”
Ôn Nam Tịch càng tỉnh hơn, “Năm giờ là mẹ em dậy rồi.”
Phó Diên vuốt tóc cô, “Đúng vậy, em còn không mau dậy.”
Phó Diên nắm tay Ôn Nam Tịch xuống lầu, lấy áo khoác mặc lên cho cô, anh tự tay buộc dây áo lại, Ôn Nam Tịch đi cùng anh ra ngoài, đưa chìa khoá cho anh.
Phó Diên nhận lấy, mở cửa cho cô lên xe, cài dây an toàn xong, khởi động xe.
Lúc đến ngõ Hồi Lang đã là năm giờ, Ôn Nam Tịch ghé qua hôn anh rồi mới xuống xe đi vào, dì lao công cạnh trạm xe bus đã đang bận rộn. Nhìn bóng hình cô biến mất anh mới rời đi.
Cửa cuốn đóng lại, Ôn Nam Tịch bước nhanh vào trong, cầu thang ở trong bếp, đến tầng hai, khi Ôn Nam Tịch chuẩn bị đi lên, cạch một tiếng, Ôn Du ngáp ngắn ngáp dài, hai người nhìn nhau.
Vào lúc đó, mẹ con hai người cùng chớp mắt, ngây ra.
Ôn Nam Tịch đưa tay xoa mi tâm.
Ôn Du phản ứng lại, “Nam Tịch! Con đi đâu vậy?”
Bà nhìn phía sau Ôn Nam Tịch.
Ôn Nam Tịch ngây ra vài giây, ho một tiếng: “Con…Phó Diên uống say nên con qua xem anh ấy thế nào.”
Nghe vậy thì ngẩn người.
Sau đó bà nói: “À, mấy giờ con đi.”
Ôn Nam Tịch đáp: “Khoảng hơn một giờ ạ.”
Ôn Du ừm một tiếng, bà gật đầu hỏi: “Con mau lên ngủ thêm đi, sau này có ra ngoài nhớ bảo mẹ, mẹ lo lắm đấy.”
Ôn Nam Tịch nói: “Vâng ạ, mẹ.”
“Vậy con lên ngủ thêm một lát đây.”
Nói rồi cô đi lên lầu.
Ôn Du nhìn cô lên lầu xong cũng đứng ngây ra tại chỗ vài giây, sau đó bật cười, bà cũng hiểu được giới trẻ bây giờ. Bà xoay người, bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu cho ngày hôm nay.
Mặt Ôn Nam Tịch nóng lên, bị bắt tại trận quả thực rất ngại, về phòng vẫn còn buồn ngủ, vì vậy cô ngủ thêm hơn hai tiếng nữa.
–
Sau khi tỉnh dậy Ôn Nam Tịch liền ra ngoài, cô dẫn Tiểu Lê đi mua đồ, chủ yếu là chuẩn bị quà đến nhà Phó Diên. Ở Kinh Thị, Tiểu Lê học được khác nhiều thứ, hiểu các loại nhãn hiệu hơn Ôn Nam Tịch, Ôn Nam Tịch làm lập trình, nếu không phải có Châu Nhược Vi, có lẽ cô còn không cả biết trang điểm ăn mặc.
Lần này Tiểu Lê giúp cô không ít, Ôn Nam Tịch kéo cô ấy đi mua vào bộ đồ, Tiểu Lê ôi chao một tiếng,