Editor: Gió
Beta: Bảo Trân
—
Thư Lệ đã làm giáo viên nhiều năm như vậy rồi, dạy từng lứa học sinh một, kiểu gia đình nào dạy dỗ con ra sao bà gần như đều biết rõ, người như Ôn Nam Tịch quả thực rất hiếm gặp, không hề kiêu căng, lại thấu tình đạt lý, từ việc nhắn tin qua Wechat bà đã nhìn ra được điều ấy, hôm nay gặp rồi, bà càng thêm khẳng định hơn.
Còn cảm giác gai góc, có lẽ là do gia đình đơn thân, trong gia đình như vậy cô không lầm đường lạc lối đã là đáng quý lắm rồi, thảo nào Phó Diên lại thích cô như vậy.
Ôn Nam Tịch bị Thư Lệ kéo sang nói chuyện, Phó Diên ở bên cạnh ngồi nghe, thỉnh thoảng anh nói vài câu với Phó Kính Hoa, hai cha con mang theo vẻ học thức nho nhã, mọi hành động đều có thể nhìn ra được giáo dục kĩ càng, giống như hôm anh gặp Ôn Du vậy, trên mặt luôn mang theo ý cười.
Ôn Du có ấn tượng vô cùng tốt với anh, không bới ra được điểm nào để chê.
Ôn Nam Tịch nghe Thư Lệ nói chuyện, bụng bỗng có hơi đau, cô ngây ra, mím môi không đáp. Thư Lệ đang nói về mấy phong cách hôn lễ, bây giờ đều rất phong phú đa dạng.
Ôn Nam Tịch cười gật đầu, nhưng cơn đau ngày càng mãnh liệt hơn, đầu ngón tay cô dần lạnh đi.
Thảm hơn là cô cảm nhận được có cái gì đó đang tuôn trào, Ôn Nam Tịch hoảng loạn, cô nhìn sang Phó Diên, Phó Diên vừa nghe Phó Kính Hoa nói xong thì nhìn qua, lập tức thấy ánh mắt của cô.
Môi cô có hơi tái đi.
Phó Diên nhíu mày, một giây sau lập tức phản ứng lại, anh đặt chân xuống, đứng lên, “Ôn Nam Tịch, em qua đây.”
Anh đột nhiên mở miệng, Thư Lệ và Phó Kính Hoa ngây ra, Thư Lệ đang định nói có chuyện gì mà lại nói với giọng như vậy thì Ôn Nam Tịch đã nghe lời đứng dậy rồi.
Cô lịch sự nhìn Thư Lệ gật đầu, Phó Diên nắm tay cô đi ra khỏi phòng khách, vừa đến cầu thang, ánh mắt anh tối đi, “Có phải đến tháng rồi không?”
Ôn Nam Tịch gật đầu, cô ngẩng lên, “Hình như lần này đến sớm hơn một hôm.”
Phó Diên ừm một tiếng, anh sờ gương mặt tái nhợt đi của cô, “Nói với mẹ anh một tiếng, chắc mẹ có đấy, em lên phòng vệ sinh xem trước.”
Ôn Nam Tịch nói: “Được.”
Phó Diên dắt tay cô vào nhà vệ sinh, Ôn Nam Tịch bước vào, đầu ngón tay lạnh toát, bụng cũng rất đau, nhất thời có chút hoảng loạn, đột nhiên cái đó tới khiến cô trở tay không kịp, cũng rất căng thẳng. Cô vào nhà vệ sinh, quả thực là đến rồi, vì mặc váy nên có mặc thêm quần bảo hộ, quần cũng đã dính một chút nhưng chưa dính ra váy.
Cô thấy váy, thở phào một tiếng, cảm thấy vừa mất mặt vừa ngại, cô rửa tay đi ra, Phó Diên dựa vào tường nhìn cô, Ôn Nam Tịch gật đầu.
Phó Diên đứng thẳng lên, “Em nghỉ một lát, để anh đi bảo mẹ.”
Ôn Nam Tịch vâng một tiếng.
Phó Diên mở cửa phòng bên cạnh ra dẫn cô vào, Ôn Nam Tịch không dám ngồi xuống, cô cứ đứng vậy khiến anh đau lòng, đưa tay ôm cô vào lòng, “Đau sao?”
Ôn Nam Tịch nói, “Có chút.”
Thực tế là rất đau, nhưng cô vẫn nói giảm nói tránh.
“Anh đi pha cho em ly đường đỏ.” Anh hôn lên đ ỉnh đầu cô xong rồi đi ra.
Không đến mười giây sau Thư Lệ đã đẩy cửa đi vào, bà lập tức đến trước mặt Ôn Nam Tịch, kéo cô, “Ngồi đi, ngốc thế, sao không nói cho dì? Dì lo chết mất, cứ tưởng là có chuyện gì cơ.”
Ôn Nam Tịch ngẩng đầu, nhẹ giọng đáp, “Dì, con xin lỗi, con không biết.”
“Xin lỗi gì chứ, không được xin lỗi, đây là chuyện bình thường, con ngồi đi để dì đi lấy cho con.”
“Cảm ơn dì ạ.”
Thư Lệ khẽ xoa đầu cô, xoay người đi ra, rất nhanh sau đó Phó Diên đã bưng theo một ly đường đỏ đi vào đưa cho cô, Ôn Nam Tịch ôm ly nước trong tay, rất ấm, hốc mắt cô bỗng đỏ ửng lên, ươn ướt, là vì Thư Lệ hiểu cho mình, cũng là vì sự quan tâm của Phó Diên, cô uống một ngụm, Phó Diên rũ mi nhìn cô, khẽ véo mũi cô.
Đợi một lát.
Thư Lệ vẫn chưa quay lại, Phó Diên bảo cô đợi một lát, anh đi ra đã thấy Thư Lệ đang mặc áo khóc, anh nhíu mày hỏi: “Sao vậy mẹ?”
Sắc mặt bà hơi ngại, “Hết cái đó rồi.”
Phó Diên lập tức hiểu ra, lần đầu hai mẹ con gặp chuyện như vâyk, Thư Lệ nói: “Để mẹ đi mua.”
Phó Diên lập tức nói: “Để con đi cho ạ.”
Nếu Thư Lệ đi nhất định Ôn Nam Tịch sẽ cảm thấy ngại, hơn nữa còn phiền đến người lớn như vậy, Thư Lệ chớp mắt, cười nói: “Được, con đi đi.”
Phó Diên đi ra, lấy áo khoác mặc lên, anh nhìn Thư Lệ: “Mẹ, mẹ ở cạnh cô ấy một lát.”
Thư Lệ gật đầu, bà nói: “Con tiện thể mua đồ trong cho con bé, hiểu chứ?”
Giọng Phó Diên rất thấp: “Hiểu ạ.”
Sống chung vài tháng, đương nhiên là hiểu rồi, chỉ là dạo này bận quá nên mới quên mất.
Anh cầm chìa khoá đi ra, Phó Kính Hoa đại khái nghe hiểu được họ đang nói gì, nhưng ông tránh đi, mở cửa ban công đi ra đó gọi điện thoại.
Thư Lệ quay lại phòng, Ôn Nam Tịch sợ sẽ dây ra đồ nên lại đứng lên.
Thư Lệ thấy vậy, “Sao con không ngồi đi.”
Ôn Nam Tịch nhìn Thư Lệ, không thấy bà đem đồ vào, ngón tay cô run lên, “Con đứng là được rồi, không có đồ để đệm ạ.”
Thư Lệ lập tức hiểu ra, bà đặt tay lên vai cô, “Ngốc thật đấy.”
Ôn Nam Tịch nhìn bà, “Dì ơi trong nhà mình có phải là đã hết…”
“Ừm, Phó Diên đi mua rồi, dì cũng lớn tuổi rồi, có lúc một hai tháng mới đến một lần, vì vậy cũng không để ý.”
Ôn Nam Tịch hiểu ra, cô vâng một tiếng, nghe nói Phó Diên đi mua, cô thở phào một tiếng.
Khoảng 7, 8 phút sau Phó Diên quay lại, Ôn Nam Tịch cũng bớt căng thẳng hơn, cô lấy túi đồ anh đưa cho mình rồi vào nhà vệ sinh, lúc đi ra đã thoải mái hơn nhiều, cơn đau dường như cũng đỡ dần.
Lúc này dì giúp việc báo là đã nấu nướng xong rồi.
Thư Lệ kéo tay Ôn Nam Tịch nói: “Đi thôi, đúng lúc đến giờ ăn rồi, canh gà bồi bổ cho con.”
Ôn Nam Tịch đáp: “Con cảm ơn dì.”
Phó Diên giúp cô kéo ghế, Ôn Nam Tịch ngồi xuống, Phó Diên cũng ngồi xuống cạnh cô, Phó Kính Hoa và Thư Lệ ngồi ở đối diện, bàn có thể xoay, các món ăn vô cùng phong phú, trong đó có hai món là chuẩn bị riêng cho Ôn Nam Tịch, những món còn lại là những món ăn phổ biến ở Nam An, Phó Diên gắp đồ ăn cho cô.
Thư Lệ cũng vậy.
Ôn Nam Tịch vội vàng nói lời cảm ơn.
Vừa ăn vừa nói chuyện, Phó Diên quay đầu nhìn Ôn Nam Tịch, thấy cô ăn là biết vẫn còn đau, anh đưa tay xuống bàn sờ vào bụng cô, ngón tay cô run lên, ngẩng đầu nhìn anh, Phó Diên thấp giọng hỏi: “Em không dán dán giữ nhiệt sao?”
Anh có mua.
Ôn Nam Tịch trả lời: “Ăn cơm không tiện, em sợ rơi mất.”
“Ăn cơm xong nhớ dán nhé.”
“Vâng.”
Vậy là, ăn cơm xong, Phó Diên kéo Ôn Nam Tịch vào phòng, bảo cô vén váy lên, anh cúi đầu dán miếng dán giữ nhiệt cho cô, rất nhanh sau đó cô đã cảm thấy ấm rồi, cả người cũng thoải mái hơn, cô ngẩng đầu, đưa tay ôm cổ anh rồi vùi vào lòng anh.
Phó Diên đưa tay ôm cô, “Đừng hoảng, anh thấy em sợ lắm.”
“Có hơi, rất ngại, ra mắt người lớn lại gặp phải chuyện này.”
Phó Diên cười, giữ gáy cô, “Ừm, có nghĩa em là người của anh, ý trời rồi.”
Ôn Nam Tịch cười cười, dựa vào lưng anh, Phó Diên xoa tóc cô, “Buồn ngủ không?”
“Không cần đâu.”
Đi ra mắt sao có thể ngủ được chứ, Ôn Nam Tịch không làm được, “Em thấy thoải mái hơn nhiều rồi, mình đi ra nhé?”
“Được.”
Hai người vừa đến phòng khách thì phát hiện