“Anh xem, nếu có mỗi em họ sẽ bắt nạt em.
” Lăng Dục Cẩn thấy Lăng Kiệt Sâm đang sắp xếp lại lông sư tử thì lập tức ngồi cạnh ra vẻ đáng thương.
Mắt ươn ướt, giống như không có Lăng Kiệt Sâm bên cạnh thì sẽ biến thành một bé yếu ớt bị gió táp mưa sa, ai cũng có thể bắt nạt.
Bé… yếu… ớt…
Khán giả biểu thị Bé Cẩn vui là được rồi.
Chúng tôi sẽ tạm thời quên mất cậu một cước đá bay trần hang, tay không bắt cá sấu, ném bay báo đốm cùng rất nhiều cảnh tượng nguy hiểm khác.
_(:з” ∠)_
Lăng Kiệt Sâm cảm thấy em trai nói rất có lý, lúc ấy Bé Cẩn chọn thiết bị điều chỉnh nhiệt độ đã bị rất nhiều người để ý, một khó địch trăm, em trai tuổi hãy còn nhỏ, nhỡ may xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?
Bé Cẩn vẫn là trẻ con, sao mình có thể có suy nghĩ để lại em ấy một mình giãy giụa trong cuộc thi phức tạp này?
Tâm trách nhiệm của anh cả rực cháy, Lăng Kiệt Sâm lập tức đứng dậy: “Bé Cẩn, đem da linh dương giết hai hôm trước ra.
”
“Bé Cẩn, thấm nước sợi này rồi vò nát, trước khi mặt trời xuống núi đưa cho anh.
”
“Bé Cẩn, thịt này thái khối, đun sôi rồi sấy khô, tấm nhựa chống thấm lúc trước chúng ta cất đâu rồi?”
“Bé Cẩn…”
Về mặt hành động, quyền uy địa vị của Lăng Kiệt Sâm không thể lay động, Lăng Dục Cẩn ngoan ngoãn làm trợ thủ, hai người bận rộn chuẩn bị vào núi.
Trước đó khi gặp dân bản địa hai người thương lượng với ban tổ chức đã lấy được rất nhiều đồ, trong đó có thiết bị bay phản trọng lực, quần áo chống rét và thiết bị lọc nước.
Thiết bị bay phản trọng lực có thể gắn ở đế giày, lúc đi trên tuyết sẽ không quá trơn, cũng ít tốn sức hơn.
Quần áo chống rét tách ra, chế thêm quần áo mới lấy được từ bốn người kia, lại may lại thành áo len và quần lông.
Thiết bị lọc nước ở vùng ít nguồn nước như sa mạc rất hữu dụng nên cứ cất đi đã, ra khỏi núi tuyết lại lấy ra.
Những đồ này tác dụng có hạn, công suất thấp nhưng được cái nhỏ gọn dễ mang, đáng tiếc không thể trắng trợn mang ra dùng, chỉ có thể đợi tối máy quay nghỉ mới có thể lén dùng.
Nhưng không sao, giờ Lăng Kiệt Sâm và Lăng Dục Cẩn đã đủ bận rồi.
Lăng Dục Cẩn không rõ vì sao anh trai biết cả kỹ năng may vá và thuộc da.
Sau khi chạy qua chạy lại làm theo lời Lăng Kiệt Sâm cậu phát hiện da linh dương cứng ngắc chôn dưới hố mấy ngày, vò đốt nhiều lần đã không còn mùi gay mũi, lại còn mềm hơn nhiều.
Vải rách tứ tung dùng sợi cây may lại cũng thành quần áo.
Lăng Dục Cẩn mặc thử thì phát hiện.
(⊙v⊙)
Ngoài cắt may đẹp, nhẹ nhàng vừa người quan trọng nhất là chống thấm, sẽ không bị tuyết làm ướt.
Khán giả lúc này mới phát hiện, Lăng Dục Cẩn hình như chỉ có lúc nấu cơm phát huy được tác dụng, Lăng Kiệt Sâm mới là toàn tài.
Khán giả đã bị hai anh em nuôi thành kén chọn tỏ vẻ họ không muốn xem Lăng Dục Cẩn xử lý nguyên liệu nấu ăn nữa, họ muốn xem Lăng Kiệt Sâm may quần áo pha da dê, sau đó xem lại Lăng Dục Cẩn nấu cơm sau cũng được.
╭(╯^╰)╮
Vô cùng bắt bẻ!
Mũ che tai, áo kín cổ, áo khoác chống lạnh chống nước, găng tay bao gối không ảnh hưởng hoạt động, giày đi tuyết, còn có “quần lông” may bằng da linh dương và sợi cây thô.
Thậm chí Lăng Kiệt Sâm còn làm cho em trai áo lót nhỏ, có độn thêm lông sư tử giữ ấm cực tốt.
Lăng Kiệt Sâm dùng một loại cây rỗng ruột làm máy đóng gói chân không, cho thịt đông vào vải chống thấm, vừa dễ bảo quản lại dễ mang.
Qua một ngày hai người đã chuẩn bị xong.
#Anh hai nhất định có họ hàng với Doraemon, có khi chính là Doraemon ý~#
Dưới hoàn cảnh bức bách tiềm năng con người có thể bộc phát là vô hạn.
Có lẽ Lăng Kiệt Sâm cũng không ngờ tới mình sẽ ở hoàn cảnh ác liệt như vậy chế ra hai bộ quần áo leo núi tuyết.
Đến cả kim cũng là mài ra.
(づ ●─●)づ
Lăng Dục Cẩn đeo cái ba lô duy nhất trên lưng, đưa cho anh trai một cây gậy mới đẽo, còn chưa bắt đầu đi đã nghe thấy tiếng nổ.
Hơi giống, pháo?
Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm quay đầu nhìn thì thấy một phi thuyền đến ngay sau đạn tín hiệu, mấy giây sau tất cả thí sinh nhận được thông báo của chương trình từ camera quay phim.
“Giờ là tám giờ sáng ngày thi đấu thứ mười bốn, thí sinh chưa bỏ quyền thi đấu còn ba mươi chín, xin tất cả thí sinh chú ý huy chương đeo dưới cổ áo, cẩn thận bảo quản chúng, mất huy chương sẽ mất tư cách dự thi, thu được huy chương sẽ được thêm điểm.
Giải thưởng sẽ tính dựa vào thứ tự tới đích và số điểm thưởng cho sáu người đầu tiên.
Cố lên ~”
Thông báo lặp lại ba lần camera mới quay lại công việc.
Đám thí sinh: “…” What?
Bị một bước này của chương trình làm ngây người còn có khán giả.
↓
Muốn sàng chọn tiếp trong ba mươi chín thí sinh này sao? Gần trăm người mà chưa được nửa thời gian đã rụng mất sáu phần, tỉ lệ đào thải thật đáng sợ!
Bảo sao lúc nãy tôi mua camera của thí sinh 023, huy chương vừa mất thì tín hiệu cũng mất, trạng thái cũng thành mất tư cách thi đấu.
Tôi vừa xem lại, trong quy tắc đúng là có nói cần bảo quản cẩn thận quần áo chương trình cung cấp, nhưng như này cũng bẫy người quá đi, không nói rõ chuyện huy chương, mấy thí sinh không cẩn thận mất huy chương chắc tức hộc máu.
Khán giả tiếp tục thảo luận, thậm chí có người muốn đếm lại xem có bao nhiêu thí sinh chưa đốt đạn tín hiệu nhưng vì mất huy chương mà không hiểu sao mất tư cách thi đấu.
Thí sinh đang thi đấu ngoại trừ may mắn không vứt huy chương đi thì còn hận không thể túm lấy ban tổ chức đánh cả trăm lần.
Thi đấu sắp được nửa rồi mới nhảy ra nói rõ, có bản lĩnh thì đừng chơi chữ đi!
Bây giờ nói rõ cho thí sinh còn lại tầm quan trọng của huy chương không phải là biến tướng của chuyện cho thí sinh hay muốn lấy nhất, nhì, ba, sáu giải (giải đặc biệt một người, giải nhì hai người, giải b aba người) thì hoặc là đến đích trước, hoặc là lúc gặp thí sinh khác đoạt huy chương của họ, vừa giảm bớt tỷ lệ cạnh tranh vừa gia tăng ưu thế.
Ban tổ chức xấu quá đi!
“Anh, sắp tới sợ là chúng ta sẽ rất dễ gặp thí sinh khác.
” Lăng Dục Cẩn suy đoán rừng rậm và đầm lầy chiếm diện tích rất lớn, núi tuyết và sa mạc thì nhỏ hơn, nếu không chương trình đã không đột nhiên xuất hiện chọc ra vấn đề trước đó vẫn luôn né tránh – xử lý những thí sinh khác để thêm lợi ích cho mình.
Trước đó ở rừng rậm mọi người còn đang điều chỉnh trạng thái, cảm thấy đích đến hãy còn xa lắm, việc cấp bách là đoàn kết sinh tồn trong hoàn cảnh ác liệt.
Nhưng chương trình vừa nói vậy khiến thí sinh nhận ra cuộc thi đã được gần nửa, khái niệm đích đến cũng rõ ràng.
Mọi người hành động đi, đấu nhau đi!
Đúng là một ban tổ chức ngứa đòn!
“Chúng ta đi tiếp chứ anh?” Lăng Dục Cẩn sờ huy chương dưới cổ áo, mím môi, cảm thấy con đường phía trước khó khăn trùng điệp.
Lăng Kiệt Sâm thấy vậy thì vỗ vai em trai: “Đương nhiên, đã tham gia thi thì sẽ muốn thắng, vui là chính giải thưởng là phụ, là lừa trẻ con thôi, chúng ta đã tới đây chính là để tranh thắng thua.
”
Ban tổ chức vừa làm vậy thì người phát sầu không chỉ là hai anh em họ.
Những đội tạm thời hợp tác, nhân số đông mới cần nghĩ thật kỹ, sáu danh ngạch kia đối với họ nghĩa là gì.
Bất hoà, phản bội, hóa thù thành bạn, những thứ có thể khiến tỉ lệ người xem tăng đột phá đang lặng yên chờ lên sàn.
Khán giả xem chán những thí sinh vị thành niên hoặc mới trưởng thành lừa gạt lẫn nhau chỉ có thể về với số 081 082 rửa mắt, thanh lọc tâm hồn.
Dù cạnh tranh có ở khắp nơi, thí sinh cũng không phải thỏ trắng chân chính nhưng nhìn những người giây trước còn ngây thơ hồn nhiên, giây sau đã trở mặt thì vẫn thấy gai gai.
Không phải tất cả khán giả đều thấy hưng phấn khi xem thí sinh bất hòa.
TvT
Vẫn là về xem 081 082 sấy thịt bò leo núi, không tranh không lừa, vui vẻ tiến về phía trước đi!
Sau khi tới núi tuyết vì chuẩn bị quần áo ấm đầy đủ nên hai anh em thích ứng rất tốt, dừng lại nghỉ ngơi cũng chỉ là để bổ sung năng lượng.
Thực tế ở núi tuyết hay rừng rậm thân thể đều mất nước rất nhiều, nếu không bổ sung kịp sẽ bị mất nước nghiêm trọng, ở núi tuyết vì nhiệt độ thấp Lăng Kiệt Sâm và Lăng Dục Cẩn không cảm thấy khát nhưng vẫn đúng giờ dừng lại dùng ấm đun nước nóng uống.
Thế là những thí sinh khác vì vị trí tranh tranh tranh, Lăng Kiệt Sâm và Lăng Dục Cẩn uống uống uống, những thí sinh khác vì quần áo cướp cướp cướp, Lăng Kiệt Sâm và Lăng Dục Cẩn uống uống uống, những thí sinh khác vì đồ ăn đoạt đoạt đoạt, Lăng Kiệt Sâm