Giả Hôn Quân, Thật Trung Khuyển

Tần Khoan


trước sau

Chương 3 : Tần Khoan 

Editor : San

Sáng sớm nguyên tiêu, dịch đình cung lại đột nhiên xuất hiện vài vị thái giám tay cầm phất trần.

Dịch đình cung ngoại trừ cung nhân phạm phải tội lớn bị đày vào, còn có một loại nữa chính là con gái triều thần bị phạm tội nên phải đi vào con đường nô tịch, ở trong cung này đều là làm công việc nặng nhọc nhất, những người khác chỉ sợ tránh không kịp. Ngày hôm nay đột nhiên lại có thái giám đến truyền chỉ, không biết là phúc hay là hoạ.

Nhóm tội nô đều dừng làm việc, giống như một đám gia súc ngoan ngoãn đợi làm thịt, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Vị công công cầm đầu mặc y phục thêu hoa, tựa hồ phẩm cấp không thấp, bước đi như vịt, quét mắt ngạo nghễ nhìn bốn phía, sau đó ưu nhã nhếch tay lên che mũi, phảng phất như nơi mình tới không phải dịch đình cung, mà là chuồng bò chuồng ngựa.

Lúc lâu sau, tên đại thái giám này mới cao giọng lanh lảnh nói : " Ai là Tiêu Nhĩ Nhã ? ''

Đồ Linh Trâm đứng phía ngoài đoàn người chen lấn đột nhiên sững sờ, tiếp đó bị người ta đẩy ra ngoài.

Đại thái giám đánh giá Đồ Linh Trâm từ trên xuống dưới, ánh mắt khinh miệt, cười châm biếm rồi hướng phía cửa ra hiệu nói : " Cô nương, mời đi. "

Đồ Linh Trâm còn chưa kịp phản ứng, liền bị một tên tiểu thái giám bắt lấy cánh tay, nửa ép buộc kéo ra khỏi dịch đình cung.

Gặp tình huống như vậy, các tội nô trong dịch đình cung cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ có Hoàng Hương lặng lẽ liếc Đồ Linh Trâm, lòng tràn đầy thương cảm.

Đây là tình huống gì đây, hẳn là mình trùng sinh vẫn chưa tới một tháng đi, liền bị đưa đi chém không lí do ?

Đồ Linh Trâm trong lòng yên lặng tính toán, lấy thân thủ mình lúc này, có thể xử lý đám thủ vệ này, thành công lẩn trốn hay không ?

.... Tựa hồ tương đối khó.

Không khí trên đường đi trầm mặc đến đáng sợ. Đồ Lình Trâm giãy giãy, hướng tiểu thái giám đang giữ chặt mình nói :

" Đa tạ hai vị hao tâm tổn trí, ta có thể tự đi được. "

Nghe vậy, đại thái giám đi trước quay đầu, giơ tay ra hiệu tiểu thái giám buông nàng ra.

Đồ Linh Trâm ôn nhuận nói : " Xin hỏi công công, ta... ách, nô tỳ thế nhưng là phạm phải tội gì ? "

" Tội ? Đây chính là chuyện tốt nhiều người cầu còn không được ! " Công công thấy ả cung nữ dịch đình cung này cũng xinh đẹp vậy mà không tự xưng " Tội nô ", còn dám không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nhìn thẳng mình, lập tức sắc mặt khó coi, ngữ khí phát ra càng chanh chua, trào phúng nói : " Cô nương trời sinh quyến rũ, tự nhiên là có quý nhân nhìn trúng thôi. "

Nhìn trúng? Ai?

Đến lúc Đồ Linh Trâm mở miệng hỏi lại, công công này bất luận thế nào cũng không mở miệng trả lời, nàng đành phải thôi.

Mặc kệ vậy, dù sao cũng tốt hơn ở lại dịch đình cung. Nghĩ vậy, Đồ Linh Trâm liền bình tĩnh lại, tạm thời đi tới đâu hay tới đó.

Đi được ước chừng nửa canh giờ, một toà cung điện thanh tịnh lộng lẫy hiện ra trước mắt.

Lai Nghi cung, tẩm điện của đế vương. Nơi này đối với Đồ Linh Trâm mà nói, không thể quen thuộc hơn nữa. Thuở niên thiếu, phụ thân nàng An quốc Hậu phủ cùng tiên đế Lý Bình Thu hay ở đây nghị sự, mà nàng cùng Lý Phong Tuyền trên mặt đất hay cùng so chiêu hồ nháo... Chuyện cũ rõ mồn một trước mắt, mặc dù ba năm đã trôi qua, nhưng nơi này đến một ngọn cây cọng cỏ vẫn không khác gì trước kia, không thay đổi chút nào, nàng không khỏi cảm khái rằng giờ đây đã là cảnh còn người mất.

Đến Lai Nghi điện, chắc hẳn việc này cùng Lý Phong Tuyền ít nhiều có liên quan.

Công công thấp giọng dặn dò Đồ Linh Trâm vài câu, lại lệnh nàng phải quỳ ngoài cửa, lúc này mới được tiến vào phụng mệnh. Chốc sau, bên trong liền truyền đến tiếng the thé của một tên

thái giám :

" Truyền ——— tội nô Tiêu Nhĩ Nhã.''

Đồ Linh Trâm đứng dậy, làm theo lời tên công công, cúi đầu xoay người đi vào cửa, còn tận lực học theo cách đi của nữ nhi bình thường, để tránh bước chân quá mức tiêu sái mà lộ ra sơ hở.

Vào trong, chỉ thấy những tấm lụa mỏng sáng bóng theo gió lất phất, mông lung vô định. Đồ Linh Trâm đè nén suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn thẳng, nhìn qua nền đá gạch phía trước cái bóng của mình, hành lễ quy củ nói :

" Tội nô bái kiến bệ hạ ! "

Vài cung nữ thanh lệ như thiên tiên chậm rãi cuốn rèm châu, tiếp đó thanh âm lười biếng lưu luyến quen thuộc vang lên : " Ngẩng đầu lên. "

Đồ Linh Trẫm chậm rãi ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện Trần vương Lý Hoài cũng có mặt.

Thấy Đồ Linh Trâm dám nhìn thẳng bệ hạ, công công bên cạnh nghiêng người ho khan một tiếng, dùng khẩu hình nói : " Lớn mật. "

Đồ Linh Trâm đành phải luyến tiếc rủ con ngươi xuống.

Lý Phong Tuyền đổi tư thế, những sợi tóc đen nhánh nhuyễn mịn từ sau tai rủ xuống, như khoác lên bả vai. Thân thể hắn nghiêng về phía trước đánh giá Đồ Linh Trâm, tựa hồ hứng thú nổi lên, ngữ điệu thong thả nói : " Năm nay bao nhiêu tuổi ? "

Đồ Linh Trâm một phen hồi tưởng, thuận miệng nói : " Bẩm bệ hạ, mười bảy. "

Kiếp trước Đồ Linh Trâm cùng Lý Phong Tuyền tình cảm rất sâu đậm, dù là về sau Lý Phong Tuyền dọn vào Đông cung, vẫn là dùng " ngươi - ta " để xưng hô lẫn nhau. Sau đó Lý Phong Tuyền dần dần trưởng thành, trong triều đình bị đồn là kẻ " Tẫn kê tư thần " ( * ) , " Công cao chấn thủ " ( ** ),  hai người thường xuyên vì bất đồng quan điểm mà giận dỗi lẫn nhau, Nếu là bị Lý Phong Tuyền cố tình làm tức giận, Đồ Linh Trâm sẽ lạnh nhạt mà gọi hắn một tiếng " Thái tử điện hạ", thẳng tay đem Lý Phong Tuyền tức giận đến nửa ngày sau.

( * ) Việc của đàn ông mà phụ nữ làm thay.

( **) Công lao cao hơn chủ.

( Ở đây ý nói Phong Tuyền luôn dựa vào Linh Trâm, kiểu như Linh Trâm đều vì Phong Tuyền mà làm mọi việc. )

Bây giờ quân thần xa cách không nhận ra nhau, cảnh còn người mất, " Bệ hạ " - một từ làm cho hồi ức nổi lên, khiến lòng nàng chua xót đến vạn phần.

Đang suy nghĩ lung tung, Lý Phong Tuyền bỗng khẽ cười một tiếng, ngả ngớn nói : "  Mười bảy tuổi, đúng là độ tuổi thanh xuân, cũng là một cái mỹ nhân phối, nguyên lai Trần vương thích kiểu người như vậy ? Trẫm cũng có không ít thiếu nữ thanh lệ động lòng người, nếu không lại đưa ngươi vài người ? "

Đồ Linh Trâm xốc lại tinh thần.

Nàng ngược lại đã quên, thiếu niên từng cùng nàng sống chết có nhau, giờ đây lại là mỹ thiếu niên người gặp người oán hôn quân !

" Tâm ý của bệ hạ, thần xin nhận. " Lý Hoài cười một tiếng, ôn nhuận nói : " Chỉ là việc này không cần bệ hạ hao tâm tổn trí, nữ tử này chính là con gái cố nhân của thần, bởi vì tổ phụ buôn bán muối lậu nên phải chịu liên luỵ, hoàn toàn không phải quan nô. Phụ thân nàng ấy từng có ơn cứu mạng thần, cho nên thần cả gan khẩn cầu bệ hạ, có thể đem vị cô nương này ban cho thần không ? "

" Nguyên lai là như vậy,

thật không thú vị " Lý Phong Tuyền ngáp một cái, đem thân thể đều dựa vào tháp thượng, yếu ớt suy nghĩ nói : " Ngươi là đường huynh của trẫm, hướng trẫm muốn một nữ nhân cũng không phải là không thể. Bất quá, ngươi phải đáp ứng trẫm một điều kiện. "

Lý Hoài vội ngồi lại nghiêm chỉnh : " Bệ hạ mời nói, thần dù chết cũng không chối từ! "

Lý Phong Tuyền nâng tay lên che chắn xung quanh, lúc này mới thần thần bí bí nói : " Hôm nay là nguyên tiêu, trẫm muốn ngươi đêm này mang trẫm ra ngoài ngắm đèn, ở trong cung ngạt chết ta rồi! "

" Bệ hạ muốn xuất cung, tự nhiên có người an bài, cần gì phải thông qua thần ? "

" Suỵt! Là bản thân ta muốn chuồn đi chơi, không muốn để cho Tần thừa tướng bọn hắn biết, bằng không lỗ tai ta đều bị lải nhải đến nổi kén! "

" Cái này... " Lý Hoài dường như có chút khó xử.

Lý Phong Tuyền hướng Đồ Linh Trâm vờ như liếc mắt qua một cái, Lý Hoài biết nếu mình không đáp ứng, tên đế vương háo sắc lại ham chơi này tuyệt đối sẽ không đáp ứng thả người, đành phải gật đầu, miễn cưỡng đáp ứng.

Cứ như vậy, Đồ Linh Trâm bị qua loa mà bán cho Lý Hoài.

Đồ Linh Trâm đi phía sau Lý Hoài, thằng đến cửa ra, nàng mới không nhịn được nói : " Trần vương điện hạ, vì sao lại muốn đem ta cứu ra khỏi dịch đình cung ? "

Dưới ánh mặt trời nhàn nhạt, dáng người thanh nhã kia bỗng dừng lại, nửa ngày sau, hắn mới quay đầu, ánh sáng chiếu rực cả vết chu sa cùng lông mày, ôn nhu cười một tiếng : " Ta đã nói rồi, lệnh tôn đối với ta có ân, giúp ngươi thoát khỏi nô tịch là việc nên làm. "

Nếu thật sự là vì báo ân, vì sao mấy năm gần đây Tiêu gia gặp rùi ro hắn chưa từng xuất thủ, mà lúc Tiểu Nhĩ Nhã đến ở dịch đình cung ngây người năm năm hắn mới có động tác ?

Đồ Linh Trâm nhíu mày, nếu như theo Lý Hoài đến đất phong, đường xá xa xôi, chỉ sợ không còn cơ hội gặp lại Lý Phong Tuyền. Bất quá, nàng lại có nhiều thời gian tự do tìm kiếm muội muội mất tích cùng mọi người ở Đồ gia.

Chỉ cần tập hợp đủ những người còn sót lại ở Đồ gia, cách chân tướng thêm một bước, nàng liền có càng nhiều tinh thần cứu Lý Phong Tuyền, lật đổ Tần gia, gây dựng lại Đồ gia.

Chạng vạng tối, Xe ngựa Trần vương đến trước cửa cung. Chẳng biết tại sao, ngoại trừ bốn tên hộ vệ bên ngoài, Lý Hoài vẫn mang theo Đồ Linh Trâm cùng đi.

Nhìn thấy Lý Phong Tuyền mặc đồ thị vệ, Lý Hoài kinh ngạc nói : " Bệ hạ sao chỉ đi một mình? Thị vệ đâu? "

Lý Phong Tuyển tuỳ tiện lên xe ngựa, một bên cởi y phục thị vệ, một bên ghét bỏ nói : " Ta không mang theo bọn hắn, tránh khỏi sau khi trở về chúng lại báo với Tần Khoan! "

Vừa dứt lời, một người nghênh ngang đi tới : " Bệ hạ đây là muốn đi đâu ? "

Lý Phong Tuyền : " ... "

Lý Hoài vội nói : " Việc này cùng thần không có quan hệ, thần không hề nói gì. "

Đồ Linh Trâm lập tức cả người căng thẳng, vẻ mặt hờ hững nhìn xem tướng mạo người trung niên này :  Chỉ thấy một người mũi cao đai rộng, râu tóc hoa râm, khoé mắt đã xuất hiện nếp nhăn, nhìn qua mặt mũi hiền lành, hoàn toàn không giống kẻ hô mưa gọi gió.

Đây chính là người mà Đồ Linh Trâm hận thấu xương : Tần Khoan.

Tần Khoan tiếp nhận chiếc áo choàng lông hồ ly trong tay Đồ Linh Trâm, phủ lên người Lý Phong Tuyền : " Chợ búa bây giờ ngư long hỗn tạp, quá nguy hiểm, nếu không lão hủ lại tìm cho bệ hạ mấy tên hộ vệ ? "

Nếu chỉ nhìn bề ngoài, ai cũng nghĩ Tần Khoan chính là người xót thương dân chúng, thực ra, hắn chính là một người tàn nhẫn đến nhường nào!

Lý Phong Tuyền không dám ngẩng đầu, trầm mặc thật lâu mới lúng ta lúng túng nói : " Rêu rao làm cái gì? Thoát khỏi long bào, ai còn nhận ra ta là thiên tử? "

Tần Khoan vuốt râu, cười nói : " Lão hủ không yên lòng, liền bồi bệ hạ cùng nhau ra ngoài hít thở không khí. "


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện