Giả Hôn Quân, Thật Trung Khuyển

Thích Khách


trước sau

Chương 4 : Thích Khách 

Editor : San

Đèn hoa mới lên, đủ các loại đèn treo khắp đường phố, thoáng như thiên hà lay động, khiến cho nơi đây như dát lên một tầng đỏ cam đầy hoa lệ mà ấm áp.

Đường phố đông nghịt không thể tả, dòng người dày đặc chen chúc nhau, tiếng kêu xen lẫn tiếng thán phục của đoàn người qua lại, phi thường náo nhiệt.

Đoàn người Lý Phong Tuyền thật vất vả ở chợ đèn hoa mà đi lên trước, không biết từ chỗ nào đột nhiên một đám người mang theo mặt nạ xông tới chỗ bọn họ, dừng lại càn quấy đến vui vẻ, trong lúc hỗn loạn, Lý Hoài cùng bọn hộ vệ bị tách ra, sớm đã không tìm được bóng dáng.

Mắt thấy Lý Phong Tuyền bị dòng người chen lấn, Đồ Linh Trâm không còn để ý đến cái gì khác, một phát bắt được cổ tay Lý Phong Tuyền, cao giọng nói : " Bệ...Công tử, bên này! "

Thật vất vả mới lôi kéo được Lý Phong Tuyền ra khỏi đám người hỗn loạn, lại nghe thấy hắn dùng thanh âm lạnh như băng ra lệnh : '' Buông tay! ''

Đồ Linh Trâm quay đầu, ánh mắt dừng lại trên tư thế cầm tay của hai người. Cảm giác được bắp thịt trên tay Lý Phù Diêu cứng ngắc, Đồ Linh Trâm liền buông tay, ngượng ngùng cười : " Tình huống bắt buộc, thất lễ. "

Lý Phong Tuyền liếc qua chỗ tay bị nàng dắt qua, cánh môi hoàn mỹ mím chặt, biểu lộ hết sức khó coi, Đồ Linh Trâm thậm chí còn cảm nhận được sát khí của hắn. Nội tâm nàng trồi lên một tia kinh ngạc, không rõ vì sao Lý Phong Tuyền lại đột nhiên tức giận.

Đang muốn nghiền ngẫm, Lý Phong Tuyền thế nhưng trong nháy mắt lại khôi phục bộ dáng khúm núm, cong miệng lên phàn nàn nói : " Đói bụng, Tần thừa tướng, trẫm muốn đến sạp hàng phía trước ăn bánh trôi. (*) "

(*) Chỉ bánh tròn làm bằng bột nếp dành cho tết Nguyên Tiêu.

Ngắm đèn ăn bánh trôi là hai phong tục chính trong ngày tết Nguyên Tiêu của người Trung Quốc.

Đồ Linh Trâm quay đầu, lúc này mới phát hiện Tần Khoan chẳng biết lúc nào đã đứng sau lưng hai người.

Lát sau, Lý Phong Tuyền hài lòng ăn bánh trôi trong chén nhỏ, thở dài : " Ngoài Nguyên Tiêu ở trong cung, sạp hàng này là làm món ăn ngon nhất. Lần trước ăn, cũng là vào ba năm trước..."

Tần Khoan ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười : " Bệ hạ ăn cùng ai? "

Tựa hồ nghĩ tới điều gì, Lý Phong Tuyền dừng lại, vùi đầu xuống thấp hơn, không dám nhìn thẳng Tần Khoan, rầu rĩ nói : " Trẫm cùng một người đến ăn. "

Nghe vậy, sắc mặt Đồ Linh Trâm trong thoáng chốc cứng ngắc.

Nàng nhớ rất kỹ, năm đó là nàng cùng Lý Phong Tuyền cùng nhau chuồn ra cung. Hai người một mực chơi đến rạng sáng nhà nhà đốt đèn tàn lụi, cho nên bỏ qua thời gian hồi cung. Lúc rạng sáng, nàng cùng Lý Phong Tuyền sóng vai đi trên đường vắng vẻ không người, nhìn hoa đăng từng chiếc từng chiếc một dập tắt, tựa như những ngôi sao ngã xuống.

Chẳng biết từ khi nào, trời nổi tuyết, hai người bọn họ náo loạn cả một ngày, đều là vừa lạnh vừa đói, các quán ăn trên đường đều đóng cửa, dưới tường thành chỉ còn một nhà còn điểm ngọn đèn.

Sạp hàng Nguyên Tiêu để ngỏ, những hạt tuyết trắng bị gió xoáy rơi vào trong chén, thoáng cái liền mất, rõ ràng gió lùa tứ phía, nhưng nàng cùng Lý Phong Tuyền đều bưng một bát bánh trôi nóng hổi, dưới ngọn đèn ảm đạm nhìn nhau cười một tiếng, chỉ cảm thấy hơi ấm liên tiếp truyền đến trong lòng.

Tết Nguyên Tiêu hàng năm, đều là nàng phụng bồi Lý Phong Tuyền trải qua.

Nàng chưa bao giờ căm hận Tần Khoan như giờ phút này, hận hắn hại phụ thân chết thảm ở phương Bắc, hận hắn bẻ gãy cánh Lý Phong Tuyền!

Mà hiện tại, nàng hận nhất là cừu nhân —— lại không có chút nào phòng bị mà ngồi trước mặt nàng. Chỗ này cách xa nơi ồn ào náo nhiệt, dân cư thưa thớt, nàng chỉ cần đem cây trâm này đâm vào cổ hắn... Hết thảy đều kết thúc.

Bất chấp hậu quả, cừu hận khiến Đồ Linh Trâm ma xui quỷ khiến sờ lên búi tóc, bên trong có trâm đồng bén nhọn, ánh mắt băng lãnh rơi vào chỗ gân mạch trồi lên trên gáy đối phương.

Trong chớp mắt, lại chợt nghe thấy thanh âm không khí ma sát nhỏ xíu vang lên, Đồ Linh Trâm nghiêng người quay đầu theo phản xạ, ánh mắt sắc bén khóa chặt nơi phát ra tiếng động. Cơ hồ là trong phút chốc, một mũi tên vù vù xé gió mà lao đến, thẳng tắp bay đến chỗ ngực Tần Khoan.

Nơi này, lại có người thứ hai muốn mạng Tần Khoan.

Thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, một chiếc phi tiêu từ phương hướng khác được bắn ra, đem mũi tên kia đánh trật, mũi tên lướt qua bả vai Tần Khoan, ghim chặt trên thân cây, đuôi tên vẫn rung động không thôi.

Tần Khoan kinh hãi đến biến sắc, che chỗ bả vai đã rách da đổ máu, khàn giọng nói : '' Người tới! Có thích khách! Có thích khách! ''

Nháy mắt, mười mấy ám vệ từ dưới mái hiên, trên ngọn cây nhảy xuống, đem Tần Khoan bảo hộ ở giữa, lại không có người nào để ý sống chết của Lý Phong Tuyền.

Đồ Linh Trâm tỉnh táo lại, chậm rãi buông xuống cánh tay đang nắm chặt trâm đồng. Mới vừa rồi tâm tình kích động, không phát giác được ám vệ của Tần Khoan đều ở bốn phía, nếu là nhất thời xúc động mà động thủ, lấy công phu của nàng hiện tại, nhất định trở thành vong hồn dưới đao!

Đang nghĩ ngợi, thích khách áo đen rốt cuộc cũng hiện thân, bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, trong đêm tối quỷ mị lặng yên không một tiếng động đâm tới, trong tay đoản kiếm rít lên thứ ánh sáng lạnh lẽo, mũi kiếm lặng yên hướng về phía Tần Khoan lúc này đang đứng trước Lý Phong Tuyền.

Lý Phong Tuyền thẳng tắp nhìn hướng thích khách đâm tới, sau khi sững sờ, lúc này mới quát : '' Dư nghiệt Đồ thị đến hành thích! Người tới! Mau bắt lấy nghịch tặc! ''

Trong lúc nhất thời Đồ Linh Trâm khẩn trương đến nỗi trái tim như ngừng đập, vậy mà nàng quên công phu của Lý Phong Tuyền vẫn là một tay mình dạy dỗ, công lực so với cỗ thân thể này còn mạnh hơn nhiều...

Nàng vô thức đem Lý Phong Tuyền kéo đến sau lưng mình, mũi chân điểm lên băng ghế bên cạnh hướng thích khách áo đen mà đá, động tác nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát!

Thích khách áo đen lách mình né tránh, băng ghế dưới kiếm hắn trong nháy mắt hóa thành khối gỗ vụn. Đồ Linh Trâm liền nắm sẵn quyền, để phòng khi thích khách tấn công lần hai, nhưng thích khách kia lại ngoài ý muốn ngưng tất cả động tác, chỉ bình tĩnh nhìn qua Đồ Linh Trâm, con ngươi màu xanh lục vì cực độ kinh dị mà hơi co lại.

Đồ Linh Trâm cũng ngây ngẩn cả người.

Mặc dù đối phương che mặt, nhưng con ngươi màu lục quen thuộc kia nàng cũng không cách nào quên được... Trong chớp mặt, thời gian phảng phất như ngưng đọng.

...Ô Nha!

Bờ môi Đồ Linh Trâm run rẩy, như sắp thốt ra.

Chỉ là trong một khắc ánh mắt giao nhau, thích khách áo đen liền thu hồi tầm mắt, trở lại ngăn cản công kích của ám vệ Tần Khoan, thấy ám sát Tần Khoan coi như vô vọng, hắn quả quyết trốn thoát, một khắc liền biến mất trong màn đêm tăm tối.

Không giống Tần Khoan run sợ, Lý Phong Tuyền lại tỉnh táo đến khác thường. Hắn đỡ Tần Khoan đang kinh hãi mà mềm nhũn người,  nghiêm nghị nói : '' Hại chết phụ hoàng không nói, dưới chân thiên tử, vậy mà dám ám sát Tần tướng! Nếu bắt được dư nghiệt Đồ thị, trẫm chắc chắn sẽ chém bọn họ thành trăm mảnh! ''

Đồ Linh Trâm lấy lại tinh thần, cánh môi có chút mở ra. Cừu hận trong mắt Lý Phong Tuyền thật chân thực, chân thực đến nỗi làm tim nàng đau nhói, làm nàng nháy mắt không có cách nào hô hấp.

Thẳng đến lúc Lý Phong Tuyền đi đến trước mặt nàng, nhìn chằm chằm vào nữ tử nhìn yếu đuối vô hại, lại có thân thủ dị thường quen thuộc, ánh mắt sắc bén đến đáng sợ.

'' Ngươi là ai ? ''

Nàng nghe được thanh âm băng lãnh của Lý Phong Tuyền quanh quẩn bên tai mình.

Ánh mắt nàng mờ mịt, bờ môi run rẩy, chẳng lẽ muốn lúc này ngay tại đây, đem thân phận của mình nói cho hắn biết ?

Nhưng câu '' Đồ thị dư nghiệt '' của Lý Phong Tuyền tràn đầy hận ý, lại như ác quỷ quanh quẩn trong đầu nàng, xóa đi không được, làm nàng không có dũng khí mở miệng.

Thấy nàng mím chặt môi không nói lời nào, Lý Phong Tuyền cũng không giận, như là lại trở thành bộ dáng bất cần đời, cười nói : '' Không nghĩ tới, tội nô dịch đình cung lại có người thân thủ nhanh nhẹn như ngươi. ''

Lý Phong Tuyền nhếch miệng, suy nghĩ nhìn nàng, khí định thần nhàn nói : '' Ngươi tựa hồ rất thú vị, trẫm không nỡ để ngươi đi cùng Trần vương. ''

Chưa bao giờ bị hắn nói như vậy, lại thêm ánh mắt nghiền ngẫm nhìn chằm chằm, Đồ Linh Trâm tựa hồ cảm nhận được phía sau có một trận lạnh lẽo... Chẳng biết tại sao, nàng ngửi được khí tức nguy hiểm.

...

Đêm nay Tần Khoan bị kinh sợ, vội vàng quyết định dẹp đường hồi phủ. Nhưng Lý Phong Tuyền hết lần này tới lần khác lại nổi lên tính trẻ con, cũng không để ý vừa bị thích khách tập kích, ầm ĩ nháo muốn đi ăn bánh bao Vĩnh Phong lâu.

Tuy là hoàng đế bù nhìn, nhưng Lý Phong Tuyền bướng bỉnh đến nỗi không ai làm gì được hắn, Tần Khoan sắc mặt có chút khó coi.

Cuối cùng vẫn là Lý Hoài chạy đến hòa giải, liên tục cam đoan sẽ bảo hộ Lý Phong Tuyền không một sơ hở, Tần Khoan lúc này mới thôi, một bộ mặt cứng nhắc trở về.

Lý Phong Tuyền cùng Lý Hoài tại nhã gian thưởng trà ăn bánh bao, Đồ Linh Trâm vốn là chờ tại cửa phòng, nhưng trong đầu đều là sự tình phát sinh đêm nay, liền đi xuống lầu, ngắm đèn đuốc đến ngẩn người.

Vừa ra khỏi Vĩnh Phong lâu, Đồ Linh Trâm liền cảm nhận được một

ánh mắt băng lãnh hướng trên người mình, nàng mặc dù võ công thuyên giảm, nhưng cũng may nhiều năm trên chiến trường luyện thành ngũ giác nhạy bén đều không bị biến mất, nàng đột nhiên nghiêng đầu, híp híp mắt, chỉ thấy bên ngoài hơn mười trượng ngõ hẻm tối đen, một đạo thân ảnh quen thuộc hiện lên.

Nàng không chút ý thức đuổi theo, ngõ hẻm đen nhánh chật hẹp giống như sâu vô tận, không thấy điểm cuối cùng.

Nàng thả nhẹ bước chân, trong bóng đêm dựa vào tai để phân rõ, mỗi một bước đi, áp lực vô hình liền nhiều hơn một phần. Bỗng nhiên, trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cực nhỏ, người thường căn bản không phát hiện được tiếng y phục ma sát.

Nàng bỗng nhiên nhấc cánh tay, đỡ thân ảnh quỷ mị như u linh trên trời giáng xuống, tiếp đó, hai vệt ánh sáng lạnh lẽo thoáng hiện, Đồ Linh Trâm xoay người né tránh. Hai người trong ngõ nhỏ không tiếng động so chiêu phá chiêu, tay nàng không tấc sắt, thêm nữa cỗ thân thể này yếu nhược, qua mấy chiêu liền bị người áo đen kia cắt đứt tay áo.

Sau một khắc, hai thanh đoản kiếm băng lãnh sắc bén kề trên cổ nàng, nàng ngẩng đầu, đối diện với cặp mắt màu lục sâu thăm thẳm kia.

Mệnh treo một khắc, Đồ Linh Trâm lại chẳng hề sợ hãi, đến lúc ngõ nhỏ để lọt một tia sáng, trong mắt nàng tràn đầy trùng phùng kinh hỉ cùng ý cười nồng đậm.

Nàng thở phì phò, câu môi cười nói : '' Đã lâu không gặp, Ô Nha! ''

Người được gọi là Ô Nha chậm rãi đưa đoản kiếm xuống, đem hai đoản kiếm cắm vào vỏ kiếm trên lưng. Tiếp theo, Đồ Linh Trâm bị kéo tới, đón nhận cái ôm bền chắc mà ấm áp của người kia.

'' Ta liền biết, ngươi rốt cục trở về. '' Ô Nha hít một hơi, khàn giọng nói : '' ...Tiểu chủ công! ''

Cảm giác được hô hấp của Ô Nha run rẩy, Đồ Linh Trâm cũng cảm thấy có chút chua mũi. Nàng vỗ vỗ sau lưng trấn an hắn, cười nói: '' Ta biến thành cái dạng này, ngươi là thế nào nhận ra ? ''

Ô Nha buông nàng ra, đưa tay giật xuống miếng vải đen che mặt, trong bóng tối nhìn không rõ khuôn mặt lẫn nhau, chỉ có con ngươi màu lục phát ra u quang.

Hắn hít hà, dùng thanh âm mờ ám đến nỗi không nghe rõ nói : '' Ánh mắt của ngươi, mùi, cùng trước kia giống nhau như đúc. ''

Thật không hổ là sói thích khách của Tây Vực, chỉ bằng ánh mắt và mùi liền có thể khóa chặt chính mình. Đồ Linh Trâm vỗ vai hắn, phảng phất như quay lại thời gian còn kề vai chiến đấu, nàng hỏi : '' Tiểu muội đâu, nàng vẫn khỏe chứ ? ''

'' Nàng rất tốt, đang ở Vĩnh Yên, hai ngày nữa sẽ tới Trường An. Muốn ta dẫn nàng tới gặp ngươi không ? '' Trầm mặc một lát, Ô Nha lại nói : '' Ngươi sau khi chết, nàng rất thương tâm, muốn báo thù cho ngươi. ''

'' Ta hiện tại là cung nữ, đã khiến cho Lý Phong Tuyền chú ý, trong thời gian ngắn cũng không có ý định rời cung, ngươi nói cho A Anh ta còn sống sót, để nàng an tâm. '' Dừng một chút, nàng chuyển chủ đề : '' Ngươi hôm nay, là ám sát Tần Khoan báo thù cho ta ? ''

Ô Nha ngầm thừa nhận.

Đồ Linh Trâm nói : '' Không nên hành động gấp. Đồ thị oan khuất chưa rửa, tiên đế cùng phụ thân chết không nhắm mắt, cứ như vậy giết Tần Khoan, không khỏi quá tiện nghi cho hắn! Ta dự định trà trộn trong cung, thu thập chứng cứ, một ngày nào đó phải khiến Tần tặc cùng gia quyến hắn thân bại danh liệt, sống không bằng chết! ''

Trong bóng tối, Ô Nha gật đầu đáp ứng, hoàn toàn tín nhiệm. Cặp mắt lục kia nguyên bản rét lạnh lại vì Đồ Linh Trâm trước mắt, mà luôn lộ ra ôn hòa và trung thành.

Suy nghĩ một chút, Đồ Linh Trâm lại hỏi : '' Đúng rồi, ngươi biết ba năm nay Lý Phong Tuyền có chuyện gì không, thế nào lại tính tình đại biến ? ''

Nghe thấy tên Lý Phong Tuyền, Ô Nha trong nháy mắt căng thẳng, cả người phòng bị, hắn cắn răng, sát khí bừng bừng nói : '' Ngươi chết, đầu bị chém xuống đưa đến cho Lý Phong Tuyền, hắn ngay cả nước mắt đều không nhỏ một giọt, mặc cho ngươi thi thể bị phân ra, phơi thây ngoài thành. Ta cùng thủ hạ liều chết cũng chỉ đoạt được lại thân thể cho ngươi, hạ táng dưới chân Linh Sơn.

Không lâu sau nghe nói hắn nhiễm bệnh sắp chết, Tần Khoan dự định nâng đỡ tân đế khác, kết quả hắn sống dậy, bất quá đầu óc lại đần độn.

'' Đần độn ? '' Đồ Linh Trâm cảm giác trái tim căng thẳng.

Ô Nha gật đầu, tiếp tục nói : '' Nghe nói hắn rất sợ quỷ, trong cung luôn nhìn thấy quỷ không đầu hướng hắn đòi mạng. Ta từng chui vào cung nhìn lén hắn một lần, thấy mặt hắn như giấy vàng, gầy đến không thành hình người, thấy ai cũng la to...Về sau, Tần Khoan tại cửa thành treo bảng, vì hắn tìm thuật sĩ đuổi quỷ, sau khi khỏi bệnh, hắn chỉ tín nhiệm Tần Khoan. ''

''...Đuổi quỷ? Chỉ tín nhiệm Tần Khoan? '' Đồ Linh Trâm im lặng, cười khổ nói : '' Chắc hẳn, Tần Khoan nói Đồ thị là tội thần hành thích vua, hắn cũng tin là thật... "


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện