Nam Thành.
Tại một bữa tiệc từ thiện ở khách sạn Quang Hải
“Khương Ngọc Doanh, ai cho cô mặc cùng kiểu với tôi!” Tiếng giày cao gót giẫm lên sàn nhà vang lên lạch cạch, Tống Viện dùng sức đẩy cửa phòng nghỉ ra, cà phê trong tay đang muốn hắt ra thì bị dội ngược trở lại, tất cả đều đổ lên lễ phục dạ hội màu trắng của chính mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ta trợn mắt trợn tròn, hận không thể ăn sống người trước mắt.
Mười phút trước, cô ta được đám người vây quanh đi tới hội trường, rượu vang đỏ uống được một nửa đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp, rất chói mắt chính vì người kia mặc bộ lễ phục màu trắng giống hệt cô ta, ngay cả phụ kiện trên lễ phục cũng giống nhau.
Bọn họ đụng hàng rồi!
Cô ta và Khương Ngọc Doanh mặc cùng kiểu!
Tống Viện kéo trợ lý vào trong góc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải để cô trông coi con nhỏ kia sao? Sao mà nó vẫn đến đây vậy?”
Bữa tiệc từ thiện này là để cứu trợ trẻ em thất học, tất cả đều là những nhân vật có mặt mũi và một số ngôi sao hàng đầu trong giới giải trí ở Nam Thành.
Nghệ sĩ của công ty điện ảnh và truyền hình Diệu Huy cũng được mời tham gia, nhưng tại đây không bao gồm Tống Viện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì để tham gia tiệc lần này Tống Viện phải dùng rất nhiều thủ đoạn, phải dỗ dành người chống lưng vui vẻ mới có được cơ hội này. Cô ta cũng đặc biệt đặt thiết kế trang phục để nổi bật trong bữa tiệc từ thiện này.
Trước khi xuất phát, đã cố ý dặn dò trợ lý trông chừng Khương Ngọc Doanh rồi, thầy bói nói, cô ta với người tuổi dần khắc nhau, cũng trùng hợp, cả Diệu Huy cũng chỉ có một mình Khương Ngọc Doanh tuổi dần.
Cô ta không muốn bị cô cản trở.
Nhưng sự tình vẫn xảy ra sơ hở, Khương Ngọc Doanh thế nhưng vẫn tới tiệc rượu, còn mặc đụng hàng với bộ lễ phục cô ta mặc.
Tống Viện thấy cô đến phòng nghỉ lập tức đi theo, thấy bốn phía không có ai, cô ta dùng sức đẩy cửa ra, giơ ly cà phê hắt về phía cô.
Ai ngờ Khương Ngọc Doanh đã sớm chuẩn bị, tay nhẹ nhàng đẩy, chiếc cốc quay ngược lại, tất cả cà phê bên trong đều đổ lên lễ phục dạ hội màu trắng của Tống Viện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lễ phục thuần khiết như tuyết trong khoảnh khắc thay đổi hình dáng, khắp nơi đều là vết bẩn, thảm không nỡ lòng nhìn.
Khương Ngọc Doanh chậc chậc hai tiếng: “Thật đáng thương.”
Tống Viện lấy lại tinh thần, chỉ vào cô nói: “Cô, cô dám hắt tôi à?”
Khương Ngọc Doanh vung tay cô ta ra, không nhanh không chậm nói: “Vì cô xứng đáng.”
Tống Viện kiếm chuyện cũng không phải một lần hai lần, hôm nay còn bảo trợ lý nhốt cô ở trong phòng chứa đồ, xem ra hổ không phát uy thì chẳng khác gì mèo bệnh* mất.
*Hổ không phát uy thì chẳng khác gì mèo bệnh: Giống kiểu Sư tử không gầm, chó tưởng rừng xanh vô chủ=))) ý nói nếu không phát huy hết khả năng thì sẽ trở thành một người thất bại, dễ bị khinh thường
“Cô, tôi đánh chết cô.” Nói xong Tống Viện lại vươn tay.
“Đánh tôi?” Ánh mắt Khương Ngọc Doanh tối sầm lại, nắm lấy cổ tay cô ta: “Nằm mơ.”
Ngay sau đó giơ tay kia lên, trở tay cho cô ta một cái tát, một phát này đánh không nhẹ, trên mặt Tống Viện lập tức xuất hiện dấu năm ngón tay đỏ tươi.
Cô ta che mặt và cau mày và nói: “Cô đánh tôi, cô đánh tôi, cô dám đánh tôi.”
Dường như không ngờ Khương Ngọc Doanh sẽ thật sự ra tay, sự kích động lại một lần nữa dấy lên: “Nhìn tôi xé nát miệng cô đi.”
Đầu ngón tay vừa chạm tới Khương Ngọc Doanh, khóe mắt bỗng nhiên quét tới bóng dáng trên hành lang dài, một giây sau, thay đổi ba trăm sáu mươi độ, nhíu mày suy sụp mặt mày sợ hãi nói: “Chị Doanh, chị, em thật lòng coi chị như chị, em biết trong lòng chị không thoải mái, ghen tị vì em đẹp hơn chị, ghen tị với nội thất 90-60-90 của em tốt hơn chị, nhưng... Nhưng làm sao mà chị có thể đánh người, làm sao chị có thể chứ?”
Cô ta che mặt, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, dáng vẻ kia muốn có bao nhiêu uất ức là có bấy nhiêu uất ức.
Khương Ngọc Doanh rất quen với Tống Viện rồi, nhìn cô ta giả vờ giả vịt đưa tay lau nước mắt lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, khoan thai nghiêng mắt nhìn ra ngoài cửa. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quả nhiên, có một người đứng bên ngoài.
Ôi!!! Còn là một người quen.
Thân hình người đàn ông cao lớn, ngũ quan thanh tú, nhất là đôi mắt phượng của anh, ba phần lộ ra sự lạnh lẽo, bốn phần lộ ra sự uy nghiêm, còn lại ba phần là rất quyến rũ.
Thường thường chỉ lơ đãng nhìn nhau một cái, cũng có thể làm cho hô hấp người ta chậm lại.
Người đàn ông như vậy rất nguy hiểm, liếc mắt một cái cũng có thể chết người.
Khương Ngọc Doanh nhíu mày, trên mặt lộ ra nụ cười vô danh.
Đuôi lông mày Lâm Thần Khuynh hơi nhíu lại một chút, chỉ thoáng qua.
Tống Viện nhìn thấy góc nghiêng chết người của Lâm Thần Khuynh, đến hồn cũng bị câu đi rồi. Cô ta nhớ tới người đại diện đã tận tình khuyên bảo, Lâm Thần Khuynh chính là kim chủ lớn nhất Nam Thành, chỉ cần hầu hạ anh cho tốt là được thi cái gì cũng không lo.
Đàn ông cũng chỉ có một đức tính, lên giường cởi quần áo sẽ không so đo với đàn bà, chỉ cần thầm thì bên gối, cái gì cũng dễ nói.
Tài nguyên, nhà cửa, xe hơi, tiền, bất cứ thứ gì cũng sẽ có.
Người đại diện nói rất nhiều, Tống Viện đều ghi nhớ trong lòng, lúc này nhìn thấy Lâm Thần Khuynh hận không thể không nhào tới. Cô ta ổn định lại tinh thần, làm đủ loại dáng vẻ mình bị ức hiếp, chậm rãi nghênh đón, đỏ mắt gọi một tiếng: “Tổng giám đốc Lâm.”
Đầu ngón tay vươn ra lại đột ngột rút lại khi sắp chạm vào cánh tay Lâm Thần Khuynh.
Quên mất, anh thích sạch sẽ, những người khác không thể chạm vào.
Tống Viện không hổ là xuất thân từ đào tạo chính quy, khóc rất giỏi, dáng vẻ *lê hoa đái vũ càng làm cho người ta đau lòng, vừa khóc vừa nói: “Lâm tổng, đây là chuyện nội bộ công ty chúng tôi, ngài, ngài ngàn vạn lần đừng nói cho Tổng giám đốc Ngô biết. Tất cả là tại tôi không tốt, chị Doanh, chị ấy...”
*Lê hoa đái vũ : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Điểm cần nói đến thì dừng càng có thể dễ gây chú ý hơn là nói toẹt hết ra.
Điểm ấy Tống Viện rất nắm chắc.
Diệu Huy gần đây có hợp tác với tập đoàn Lâm thị, cơ hội ôm đùi này cô ta nhất định phải nắm chắc.
Thấy tầm mắt Lâm Thần Khuynh rơi xuống mặt Khương Ngọc Doanh, cô ta vội vàng chuyển đề tài: “Lâm tổng, tôi, quần áo của tôi bị ướt hết rồi, anh có thể dẫn tôi đi thay quần áo không?”
Lúc thay quần áo có thể tiến hành rất nhiều chuyện, cô ta đã nghĩ kĩ làm thế nào để giữ người ta lại. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Về phần Khương Ngọc Doanh, lần sau sẽ tìm cô để tính sổ.
Lâm Thần Khuynh từ đầu đến cuối một câu cũng không nói, sau vài giây đứng lại, khuôn mặt lạnh lùng xoay người đi về hướng khác.
Tống Viện vui vẻ, hung hăng liếc Khương Ngọc Doanh một cái, xách làn váy đuổi theo.
Đi được vài bước, người đàn ông dừng bước, giọng nói lạnh đến tổn thương lòng người: “Ai bảo cô