“Đương nhiên rất thú vị.” Cửa thang máy lại mở ra, ngón chân Khương Ngọc Doanh cào qua đầu gối anh một cái, khiêu khích nói: “Thế nào? Anh không dám sao?”
Kết quả của sự khiêu khích tùy ý là cô bị người ta kéo vào phòng nghỉ, cửa đóng lại, cô ngã xuống ghế sofa gần nhất.
Phần eo thắt lưng bị treo lơ lửng trên không, còn vùng eo phía dưới thì nằm trên ghế sofa trong tư thế cực kì khó tả. Tốc độ đổ ngã quá nhanh, thắt lưng không biết bị thứ gì đập vào một phát.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đau quá.
Cô không nhịn được nhíu mày.
Đương nhiên, càng làm cho cô khó chịu chính là sức nặng đang đè lên người.
Người đàn ông chó má này ăn sắt mà lớn hay gì, nặng quá đi mất.
Hô hấp không theo kịp, cô phải thở gấp hai hơi.
Bất quá trong từ điển của cô Khương đây chưa từng có hai chữ “nhận tội”, cô không cam lòng yếu thế cong chân trả lại một kích, cách điểm trí mạng của người nào đó chênh lệch 5 cm.
Lâm Thần Khuynh chế trụ hai tay cô đồng thời nâng lưng cô lên, tay kia nắm chặt mắt cá chân, ngón tay vuốt ve mu bàn chân của cô, khẽ nhếch khóe môi dưới: “Thì ra Lâm phu nhân muốn chơi như vậy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Ngọc Doanh: “...”
Đậu xanh rau má ai thèm chơi với anh.
Cô dùng sức rút chân ra, không khách khí đá lên cánh tay anh: “Tránh ra!”
Eo sắp gãy tới nơi rồi.
Còn cả cánh tay của cô, tên đàn ông chó này có phải lúc không có việc gì đã tập võ không vậy, cái chiêu kéo tay này, quá là đáng ghét.
Ôi, tay của cô.
Lâm Thần Khuynh nghiêng người, rũ mắt nhìn chằm chằm cô, cảnh này rơi vào trong mắt người không biết chuyện, còn tưởng rằng bọn họ đang “ân ái” ấy chứ.
Khương Ngọc Doanh sớm đã không còn tâm tư đùa giỡn lúc trước, hiện tại chỉ muốn hất văng người đàn ông chó này ra, thấy anh bất động, cô bắt đầu vặn vẹo: “Mau đứng lên, tôi sắp không thể thở được rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong cô còn thở dốc vài cái.
Lâm Thần Khuynh buông tay ra, “Không chơi nữa à?”
“Ai thèm chơi với anh.” Khương Ngọc Doanh trợn trắng mắt.
Lâm Thần Khuynh đứng lên, đầu tiên là sửa sang lại cà vạt một chút, sau đó kéo vạt áo, tất cả đã hoàn hảo, một tay luồn túi, lạnh lùng nói: “Buổi tối về nhà cũ ăn cơm.”
“Cái gì?”
Khương Ngọc Doanh vốn đang xoa cổ tay, nghe được lời anh nói, lập tức đứng lên, không cẩn thận đá vào chân sô pha, cô hé miệng hít một hơi, khom lưng xoa lấy.
Khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại, bĩu môi nói: “Không đi.”
Tầm mắt Lâm Thần Khuynh chuyển từ trên chân cô đến trên mặt cô, vẫn là vẻ mặt lạnh băng kia: “Đừng quên thỏa thuận trước hôn nhân.”
Khương Ngọc Doanh khom người bất động, trong đầu đầy suy nghĩ chính là: Cái thỏa thuận trước hôn nhân chết tiệt này. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Thần Khuynh tới gần một bước, cúi đầu tiến đến, nâng cằm cô lên, từ trên cao nhìn xuống nói: “Trí nhớ của Lâm Phu Nhâ chắc là không kém như vậy đâu, tiền vi phạm hợp đồng chính là do em quyết định, hình như là hai mươi...” vạn.
“Đi thì đi.” Khương Ngọc Doanh đứng lên, híp mắt cười, đưa tay kéo cánh tay anh, y như con chim nhỏ nép vào người nói: “Đã lâu tôi không gặp ba mẹ rồi, tối hôm qua nằm mơ còn mơ thấy bọn họ nữa đấy.”
Cô kéo anh đi ra ngoài: “Anh nói xem chúng ta nên tặng cái gì cho phải?”
“Ba thích tranh chữ, tôi đã thu thập rất nhiều tranh chữ nổi tiếng, được thì về nhà lấy đi.”
“Mẹ thì tặng trang sức đi, tôi mới có được một món trang sức rất hợp với mẹ.
Khương Ngọc Doanh cong mặt mày, hàng mi rung lên, bên trong con ngươi trong suốt tràn ngập ánh sáng, khi nói chuyện khóe miệng giương cao, nói xong còn không quên cười khẽ với anh một cái.
Vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu.
Sự thật là, trong lòng cô đã ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời của Lâm Thần Khuynh, tên đàn ông chó này cũng thật sự là quá nham hiểm, ngay cả thỏa thuận trước hôn nhân cũng lấy ra.
Càng đáng hận chính là lúc trước bọn họ ký kết thỏa thuận đã nói, phàm là vi phạm hợp đồng, tiền phạt vi phạm hợp đồng chỉ có thể tự mình trả, không thể tìm người thân hỗ trợ.
Bây giờ cô không có hai mươi vạn.
Nhịn.
Nhịn.
Cô phải nhịnnn.
Khi cửa thang máy khép lại, phản chiếu gương mặt tinh xảo của cô, khóe môi mím thẳng, trên mặt không có một nụ cười nào, người đàn ông chó này làm cô tức giận, vậy cô sẽ để cho anh phải tốn kém.
Tốt nhất là phá tiền của anh.
Trên xe, cô vỗ trán: “A, quên mất rồi.”
Lâm Thần Khuynh nghiêng sang: “Sao thế?”
Khương Ngọc Doanh: “Đồ trang sức của tôi để trong két sắt rồi, không mang chìa khóa theo trên người.”
Lâm Thần Khuynh vốn không có ý định để cô tự mình đưa, nâng hàm lên nói với tài xế: “Ra đường Đại Kiều.”
Đại Kiều là con phố trang sức lớn nhất ở Nam Thành, nơi có hàng trăm cửa hàng trang sức, tất cả đều là thương hiệu nổi tiếng thế giới. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Ngọc Doanh đưa tay vịn vào tay anh, khẽ ấn vài cái, vẻ mặt áy náy nói: “Mẹ thích tôi như vậy, thật ra đáng nhẽ tôi phải tự tặng cho mẹ.”
Người đàn ông chó anh chờ mà tiếp chiêu đi.
Lâm Thần Khuynh không cảm xúc nói: “Ai tặng chả giống nhau.”
Hàm răng Khương Ngọc Doanh cắn môi dưới, đáng thương nói: “Cũng tại tôi, lần sau anh nói trước cho tôi biết, chắc chắn tôi sẽ chuẩn bị tốt.”
Lần này phải tiêu bao nhiêu nhỉ?
80 triệu.
Phải, tiêu 80 triệu của anh.
Lâm Phu Nhâ khó có khi hiểu lòng người như vậy, thần sắc Lâm Thần Khuynh cũng ôn hòa một chút: “Lát nữa nếu thích thì mua lại cùng một chỗ.”
“Cái này... Làm vậy ngại lắm.” Khương Ngọc Doanh vào vai làm vợ hiền rất đúng chỗ, vẻ mặt đỏ bừng nói: “Không nên thì hơn.”
Thôi nào, nói đi, anh sẽ đưa nó cho tôi.
“Em là Lâm Phu Nhâ.” Lâm Thần Khuynh nói: “Tôi đưa cho em là chuyện nên làm.”
“Cám ơn.” Khương Ngọc Doanh đạt được mục đích, xấu hổ cúi đầu, khi không có người chú ý khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý, tên đàn ông chó, tôi ra tay đấy.
Vào cửa hàng năm phút, chi tiêu 100 triệu.
Trong đó trang sức cho mẹ Lâm chỉ trị giá hai mươi triệu, còn lại đều là Khương Ngọc Doanh tiêu. Cô cũng không thực sự thích những đồ trang sức này, cái chính là muốn tiêu tiền giải nhiệt. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm nay cơn tức này cũng thoải mái hơn hẳn.
Tâm trạng cực kỳ tốt, đi bộ cũng nhẹ nhàng, không thấy rõ bậc thang, dưới chân vô tình trượt xuống. Trong lòng cô lặng lẽ đếm năm lần, xem như cho người đàn ông chó bên cạnh một cơ hội, nếu anh ôm lấy cô, chuyện bị thất hẹn hôm lĩnh chứng coi như không tính nữa.
Đếm đến bốn, có bàn tay đỡ lấy vòng eo của cô, tiếp theo cô rơi vào trong vòng ấm áp của người đàn ông, hơi thở mát lạnh ập vào mặt.
Khương Ngọc Doanh mềm mại không xương dựa vào anh, trong lòng tự nhủ: Được rồi, không...
Phía trên đỉnh đầu