Lâm Lan dẫm bom quá nhiều tự nhiên thành nghiện, cái chân nhỏ vẫn tiếp tục điên cuồng thăm dò: “Ai da, chị dâu, tên ngốc mà chị nói là ai vậy? Em có quen biết không?”
“Thời buổi nào rồi mà còn bị lừa bởi một tấm hình chụp chứ, người này quả thật không được thông minh lắm nha.”
“Khi nào có cơ hội chị giới thiệu cho em quen biết một chút đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thanh âm chế nhạo của Lâm Lan xuyên qua tai nghe truyền đến đầu dây bên này: “Em cũng muốn nhìn thử xem tên ngốc mà chị nói mặt mũi trông như thế nào?”
“…… Khụ khụ.” Khương Ngọc Doanh liền phát ra một trận ho nhẹ.
Chỉ số thông minh của Lâm Lan như thế này…… Thật đúng là đáng lo ngại mà.
Khương Ngọc Doanh giơ tay đỡ trán, một lát sau lại giả bộ ho khụ khụ để nhắc nhở một lần nữa.
Nhưng thật đáng tiếc, đêm nay Lâm Lan càng nói càng hăng, chỉ số thông minh cũng giảm một cách nghiêm trọng, lặp đi lặp lại hành động “Đào hố dẫm bom rồi lại dẫm bom đào hố”, giống như muốn đoạt được danh hiệu “chuyên gia vô địch đào hố”.
Đề tài nói đang từ chuyện tên ngốc kia lại nhanh chóng chuyển qua chuyện lần sau lại muốn đi tới hội sở Tinh Hải để khiêu vũ, lại còn luôn nhấn mạnh điểm quan trọng, lúc đi phải chọn thời điểm Lâm Thần Khuynh không có ở nhà hãy đi, như vậy mới có thể chơi một cách thỏa thích được.
“……”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước kia Khương Ngọc Doanh cũng không cảm thấy em ấy nói nhiều, qua đêm nay cô liền hối hận muốn thay đổi cái suy nghĩ đó, đây chính là phiên bản cải tiến của “bé nhiều chuyện”, có vài lần cô muốn cúp điện thoại, nhưng đều bị cái mỏ nhiều chuyện của em ấy nói hết chuyện này đến chuyện khác mà làm quên luôn cả mục đích ban đầu.
Sau mấy lần vật lộn đấu tranh, Khương Ngọc Doanh giành trước nói: “Thời gian không còn sớm, cúp điện thoại rồi đi nghỉ ngơi thôi.”
Lâm Lan vẫn đang hưng phấn đến nổi không thể ngừng nói, cô dường như không muốn nghe bất cứ lời từ chối nào lúc này, năn nỉ nói: “Chị dâu ơi, tám chuyện thêm một chút xíu nữa đi mà.”
“……” Nếu còn lại tám tiếp cô nghi ngờ mình sẽ chết.
Khương Ngọc Doanh một lần nữa khẽ nâng mí mắt nhìn về phía Lâm Thần Khuynh đang ở đối diện, con ngươi đen nhánh của anh mơ hồ phản chiếu ra gương mặt cô, đuôi lông mày nhăn lại, nhìn cô với vẻ mặt không biết phải nói gì.
Cô xấu hổ đến mức muốn tìm cái khe đất nào đó mà chui vào.
“Chị dâu, chị dâu, chị vẫn đang nghe đó chứ?” Lâm Lan kêu gọi.
Khương Ngọc Doanh vừa muốn trả lời thì di động đã đổi người cầm, bên cạnh truyền đến một thanh âm trầm thấp: “Là anh.”
Có lẽ là đêm nay ánh trăng quá say lòng người hoặc là Lâm Lan chơi đến quá hăng, cô thế nhưng không có nhận ra được giọng nói của Lâm Thần Khuynh, mà là thuận miệng hỏi lại: “Anh là ai?”
Lâm Thần Khuynh mặt vô biểu tình nói: “Đồ ngốc.”
Lâm Lan: “……”
Khương Ngọc Doanh: “……”
Cuộc gọi bị cắt đứt, Lâm Thần Khuynh đem điện thoại nhét trở lại trong tay Khương Ngọc Doanh, ánh mắt sáng quắc mà liếc cô, khẩu hình miệng rõ ràng mà lặp lại hai chữ.
Không phát ra tiếng, nhưng Khương Ngọc Doanh vẫn có thể hiểu được.
Anh nói: “Thật tốt.”
Khương Ngọc Doanh sờ sờ chóp mũi, muốn nói: Cô thật ra cảm thấy không tốt lắm.
Đang muốn nói thêm thì xe đột nhiên dừng lại, Cao Huy nói: “Tổng giám đốc Lâm, phu nhân, đã tới nơi rồi.”
Khương Ngọc Doanh xuyên qua cửa kính xe nhìn ra, bên ngoài tràn ngập ánh sáng, ba chữ ‘ Tụy Nhã Uyển ’ lóe đến hoa cả mắt.
Cô dùng ánh mắt ý bảo Lâm Thần Khuynh xuống xe, nhưng mà cái tên đàn ông này vẫn cứ ngồi im như một bức tượng, thật sự là thích làm màu mà, cô nhấp nhấp môi, cũng lười chẳng muốn để ý tới anh nữa.
Tên đàn ông chết tiệt này suốt ngày muốn làm pho tượng thạch cao, nhưng cô lại không có sở thích như vậy nha.
Cô ngước mắt cười tủm tỉm nói với Cao Huy một câu: “Chúc trợ lý Cao ngủ ngon nhé.”
Cao Huy kinh ngạc đến mức luống cuống, vừa cởi đai an toàn vừa mỉm cười nói: “Phu nhân ngài chờ một chút, tôi đi mở cửa xe cho ngài.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tay vừa mới đặt lên tay cầm của cửa xe, đang định nhấc chân, sau lưng liền truyền đến một tiếng “khụ”, phát ra chỉ đúng một tiếng.
Cao Huy không dám động, anh khó xử mà nhìn Khương Ngọc Doanh lại nhìn qua Lâm Thần Khuynh, nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Lâm, tôi……”
“Phu nhân có tay.” Lâm Thần Khuynh nói.
Lời ngầm: Cô ấy có thể tự mở cửa xe.
Cao Huy đưa tay lùi về, mấp máy môi, đem lời muốn nói lập tức nuốt trở vào.
Khương Ngọc Doanh bĩu môi, không mở thì không mở, cô có thể tự mình mở cửa!
Những ngón tay trắng nõn mảnh khảnh nhẹ nhàng mở ra cửa xe, nhấc chân xuống xe, giày cao gót dẫm vang lên từng tiếng lộc cộc, lại một lần nữa phô ra dáng người thướt tha yêu kiều của cô.
Cao Huy vì muốn hòa hoãn không khí mà thuận miệng khen một câu: “Nhan sắc của phu nhân thật sự quá đẹp mắt.”
Vừa dứt lời, phía sau lưng bỗng nhiên cảm thấy một trận ớn lạnh.
Lâm Thần Khuynh từ xoang mũi hừ ra một câu: “Đẹp?”
Cao Huy phản xạ có điều kiện gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu, vội vàng giải thích: “Ý của tôi là, phu nhân đẹp như vậy chỉ có thể xứng đôi với ngài mà thôi.”
Lời của anh ta nói chính là xuất phát từ tận đáy lòng.
Lâm Thần Khuynh không nói chuyện, chỉ là đuôi lông mày hơi nhếch, thần sắc lại tốt hơn một ít, dựa vào ánh đèn mờ nhạt ở ven đường nhìn về phía thân ảnh thon gầy thướt tha phía trước.
Khương Ngọc Doanh quay đầu bước đi một hồi lâu rồi, vốn tưởng rằng anh ta sẽ theo kịp, ai biết cô đã đi gần tới cổng lớn rồi mà phía sau vẫn không có bất luận một tiếng bước chân nào.
Cô dừng lại bước chân, lặng lẽ quay đầu xem phía sau.
Tên đàn ông chết tiệt kia vẫn dựa lưng vào ghế dựa, đôi mắt nhìn chăm chú phía trước, góc nghiêng của gương mặt để lộ ra những đường cong tinh xảo, không biết anh đem cúc áo phía trên cùng của áo sơ mi cởi ra khi nào, lúc này nhìn lại, thật khiến người ta cảm thấy vừa thư sinh vừa cầm thú mà. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Ngọc Doanh thưởng cho anh một cái nhìn đầy xem thường, sau đó lại đem sự chú ý dời đến những ngón tay của anh, nhấc lên rồi lại để xuống, không biết anh ta đang muốn làm cái gì??
Nhìn sau một lúc lâu cũng không hiểu anh đang làm cái giống gì, cô bĩu môi, trong lòng nói: Mặc kệ anh, muốn làm gì thì làm, cô tự mình về nhà cũng được!
Lâm Thần Khuynh nâng ngón tay gõ xuống đến lần thứ năm thì ngoài xe truyền đến âm thanh bước đi lộc cộc của giày cao gót, tiếp theo có người khom lưng ngồi vào trong xe.
Một cái tay khác của anh thoáng lui về phía sau, giống như là đem thứ gì nhét vào sau người vậy.
Cao Huy kêu một tiếng: “Phu nhân.”
Khương Ngọc Doanh cong lên khóe mắt cười cười, thuận tay vừa đấm lại vừa bóp cánh tay cho Lâm Thần Khuynh, chớp chớp mắt mấy cái.
“Cái kia…… Anh làm việc xong rồi sao?”
Lâm Thần Khuynh nâng lên mí mắt nhàn nhạt đảo qua: “Không có.”
“Không sao cả, anh cứ tiếp tục làm đi.” Nói xong Khương Ngọc Doanh lại bóp nhẹ cánh tay của anh: “Tôi ở chỗ này chờ anh.”
“Chờ tôi?” Lâm Thần Khuynh ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Em không phải vội vã muốn trở về nhà sao?”
“Ai nói.” Khương Ngọc Doanh cười thành một đóa hoa: “Tôi đột nhiên phát hiện anh mới là quan trọng nhất, so với về nhà tôi càng nguyện ý ở chỗ này cùng anh.”
Ánh mắt cô triền miên thắm thiết, người không biết gì có khi còn cho rằng bọn họ chắc là yêu nhau vô cùng.
Sự thật là, cô không quay về được.
Đi ra ngoài chơi đùa lâu như vậy, không biết cô đã đem chìa khóa để ở chỗ nào rồi, mới vừa rồi cô đã tìm một lúc lâu mà cũng không tìm thấy.
Chỉ có thể lộn ngược trở lại, tìm Lâm Thần Khuynh để cùng nhau về nhà.
Nhưng cô không thể nói rõ nguyên nhân được, để tránh tên đàn ông chệt tiệt này làm bộ làm tịch, lại suy diễn ra thêm cái lý do xàm xí gì đó mà chính mình nghe thôi cũng đã thấy buồn nôn mất.
“Haiz, tôi chỉ cần không được nhìn thấy anh một lát thôi là cảm thấy vô cùng lo lắng đó.”
“Không đúng, là một phút không thấy được anh là tôi đã thấy âu lo rồi.”
“Cho nên, tôi sẽ ở đây chờ anh cùng đi về nhà.”
Nhìn cái sự thâm tình này của cô, rồi biểu tình thể hiện vô cùng đúng chỗ, cô cũng phải bội phục chính mình ấy chứ, chớp chớp mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm vào anh.
Lâm Thần Khuynh cố ý kéo dài giọng nói, rất giống như là đang xúc động: “Không ngờ ở trong lòng em, tôi mà lại quan trọng đến như vậy sao?”
“Quan trọng, đương nhiên là rất quan trọng rồi.” Khương Ngọc Doanh lại bịa chuyện ba hoa chích chòe: “Anh chính là… quan trọng nhất.” …Đồ chó.
Di động Lâm Thần Khuynh bỗng đổ chuông, trực tiếp đánh gãy lời anh đang định nói.
Cuộc điện thoại này ước chừng kéo dài đến mười phút, Khương Ngọc Doanh cũng bóp tay mười phút, tay nhỏ đều mệt muốn rã rời, cô ỉu xìu mà nhìn anh.
Kết thúc điện thoại, Lâm Thần Khuynh tầm mắt lại nhìn về hướng cô: “Có việc gì gấp sao?”
Khương Ngọc Doanh lấy lòng cười cười: “Không gấp không gấp, tôi có rất nhiều thời gian mà.”
Tên đàn ông chết tiệt này có bị mù không vậy, không thấy được cô đang rất sốt ruột hay sao.
Lâm Thần Khuynh ngữ khí bình tĩnh nói: “Vậy sao, vậy tiếp tục chờ đi.”
“……” Khương Ngọc Doanh thành kính ân cần mà thăm hỏi mười tám đời tổ tiên nhà anh.
Ánh mắt Lâm Thần Khuynh trong lúc vô tình chú ý đến trên cửa kính xe, nơi đó ẩn ẩn chiếu ra gương mặt tinh xảo của một cô gái, bất quá biểu tình lúc này của cô lại không được tốt, đuôi lông mày nhíu lại, trừng mắt, hàm răng cắn chặt, nhìn qua cực kỳ giống một con hải cẩu đang tức giận.
Khóe miệng anh như có như không mà giương lên một chút..
Khương Ngọc Doanh vừa vặn ngẩng đầu, kinh ngạc nói: “Anh định làm cái gì đó?”
Lâm Thần Khuynh thu liễm nét tươi cười trên mặt, bình tĩnh nói: “Trên đầu của em có……”
Anh nhất thời không nghĩ ra có cái gì.
Khương Ngọc Doanh thấy biểu tình của anh thực nghiêm túc, lập tức cũng khẩn trương lên, cô từ nhỏ đã sợ mấy con côn trùng kì kì quái quái, vội hỏi: “Có cái gì?”
Lâm Thần Khuynh nói: “Hình như là……”
“Có phải có sâu hay không?” Khương Ngọc Doanh sợ hãi, đầu tiến đến trước mặt anh, đẩy qua đẩy lại: “Mau, mau, mau giúp tôi lấy ra.”
Khương Ngọc Doanh đã giúp Lâm Thần Khuynh tìm được một cái lý do rất tốt, Lâm Thần Khuynh bắt đầu vạch những sợi tóc đen như mực của cô.
Khương Ngọc Doanh cúi đầu đợi đã lâu đều chưa thấy xong, hỏi: “Đã xong chưa vậy?”
“Từ từ.”
Cô lại đợi trong chốc lát: “Còn chưa xong sao?”
Nếu còn chưa xong thì cổ của cô sẽ bị gãy mất.
Lâm Thần Khuynh nhàn nhạt nói: “Xong rồi.”
Khương Ngọc Doanh thở ra một hơi dài, đầy mặt đều thể hiện “xém nữa là bị hù chết”, lôi kéo cánh tay của anh nói: “Anh không thể trở về rồi lại tiếp tục làm việc được sao?”
Nơi này khẳng định còn có đồng bọn của đám côn trùng kia.
Thật là quá không an toàn.
“Nếu em thấy sốt ruột thì có thể đi trước.”
“……” Nếu là có chìa khóa thì cô còn ở đây chờ anh làm gì!
Khương Ngọc Doanh khóe miệng ngậm cười nói: “Tôi vẫn muốn ở lại đây với anh.”
Tên đàn ông chết tiệt này chờ đi, một ngày nào đó tôi sẽ làm cho anh phải đẹp mặt.
Ngày làm anh phải đẹp mặt thì chưa thấy đâu, còn ngày làm cô phải thét lên thất thanh thì lại tới trước rồi, vì trước đó đã chịu sự kích thích đến từ côn trùng, giờ Khương Ngọc Doanh nhìn chỗ nào cũng cảm giác sẽ có sâu xuất hiện.
Lúc xuống xe chân cũng không dám đạp xuống đất, sợ dẫm trúng một con côn trùng nhỏ nào đó, mà càng cẩn thận thì lại càng ra sai lầm, đi không được vài bước, trước mắt tựa hồ có cái gì bay vèo qua.
Khương Ngọc Doanh sợ tới mức thét chói tai mà nhảy vào trong lòng ngực của người con trai đứng phía sau, cánh tay vòng qua ôm cổ của anh, hai chân cũng vòng lên eo anh, giọng nói run run rẩy rẩy nói: “Có, có sâu kìa.”
Lâm Thần Khuynh thân thể nghiên ra phía sau, kéo kéo cánh tay của cô: “Không có sâu, mau xuống đi.”
“Có, thực sự có mà.” Khương Ngọc Doanh tay châm giống bạch tuộc ôm chặt lấy người của anh, không dám quay đầu lại xem.
Lâm Thần Khuynh cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc, lại nói thêm lần nữa: “Đi xuống.”
Khương Ngọc Doanh lắc đầu cự tuyệt: “Không được, tôi sợ lắm.”
Hai người giằng co hai phút, làm cho bảo vệ cửa đều phải ngước mắt nhìn qua, Cao Huy liền xuất hiện như một vị thần mà nói: “Tổng giám đốc Lâm, tôi thấy phu nhân sợ không hề không nhẹ, ngài nên ôm cô ấy đi vào đi.”
Tiếp theo anh ta lại để sát vào nhỏ giọng nói thầm: “Nói như thế nào phu nhân cũng đang làm việc trong giới giải trí, vạn nhất bị paparazzi* chụp đến thì thật là…… Xấu mặt”.
*Thợ săn ảnh
Lâm Thần Khuynh nhận lấy cái túi xách của phụ nữ từ trong tay của Cao Huy, vẻ mặt tỏ ra ghét bỏ mà ôm Khương Ngọc Doanh đi về phía trước.
Cao Huy quay trở lại xe, vừa mới đóng cửa thì thấy một cái gì đó giống như là vật trang