Lúc này Khương Ngọc Doanh tóc tai rối loạn, nửa khô nửa ướt, lớp trang điểm bị lem tùm lum, hai vệt đen xì chảy xuống từ khóe mắt, vành mắt cùng chóp mũi đều đỏ bừng.
Son môi cũng bị lem, chỗ khóe môi cùng cằm đều bị lem đỏ giống như mới bị ai ngược đãi vậy.
Lúc đi ra ngoài cô mặc một bộ váy dài lộ vai màu hồng nhạt, bởi vì bị nước thấm ướt nên chiếc váy bị dán sát vào trên người, mơ hồ có thể thấy được nhân ngư tuyến* như ẩn như hiện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
* Nhân ngư tuyến hay còn được gọi là đường nhân ngư, là chỉ phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành vết hình chữ V.
Khương Ngọc Doanh không biết bộ dạng hiện tại của chính mình là cái quỷ gì, nếu cô mà biết, tuyệt đối sẽ không ra đứng ở trước cửa, một người xinh đẹp như cô, trong bất kì hoàn cảnh nào cũng phải giữ nguyên bộ dáng xinh đẹp để tùy thời điểm có thể xuất hiện trước mặt công chúng.
Lâm Thần Khuynh hơi liếc mắt nhìn cô, sau đó thu hồi tầm mắt, khom lưng nhặt gối đầu đang bị vứt lăn lóc trên mặt đất lên, vừa phủi bụi vừa đi về phía trước, biểu tình lạnh lùng nói: “Em nói cái gì?”
Khương Ngọc Doanh lắc lư tiến về phía trước một bước, thân thể dựa vào khung cửa, mỉm cười chỉ về hướng anh: “Tôi nói —— muốn ly hôn với anh!”
“Tôi không đồng ý.” Lâm Thần Khuynh đứng yên trước mặt cô, ánh mắt lóe sáng.
“Anh, anh không đồng ý?” Khương Ngọc Doanh giống như nghe được chuyện gì đó thật buồn cười, dùng sức chọc chọc ngực anh: “Anh đó, dựa vào cái gì mà không đồng ý?”
“Vậy em dựa vào cái gì mà đòi ly hôn?”
“Úi chàaa ——” Khương Ngọc Doanh cố ý kéo dài thanh âm, chế giễu nói: “Anh là tổng giám đốc của Lâm thị, giá trị con người lên đến cả trăm tỷ, anh nói một không ai dám nói hai, nhưng mà! Mấy cái đó thì liên quan gì đến tôi!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ly hôn! Tôi nhất định phải cùng anh ly hôn!”
Lâm Thần Khuynh xoa bóp giữa mày: “Chúng ta đi vào nhà rồi nói tiếp.”
“Đi vào nhà?” Khương Ngọc Doanh đem chân chặn ngang trên khung cửa: “Đây là nhà của tôi, không chào đón anh tới đâu.”
“Khương Ngọc Doanh.” Lâm Thần Khuynh bình tĩnh một chút, hạ giọng nói: “Muốn ly hôn cũng được, nhưng lý do ly hôn là gì?”
“Lý do?” Khương Ngọc Doanh cho anh một cái trợn trắng mắt: “Chồng của tôi cùng thanh mai trúc mã tham gia tiệc rượu từ thiện, hai người ân ái thân thiết, mọi người cho rằng là do tôi phá hủy chuyện tình cảm của hai người, còn có người mắng tôi là đồ tiểu tam chen chân vào tình cảm của người khác.”
“Tôi không muốn làm kẻ chia rẽ tình yêu của hai người, nên quyết định tác hợp cho cả hai thế thôi.” Cô khịt mũi một tiếng: “Thế nào hả Tổng giám đốc Lâm, lý do như vậy đã đầy đủ chưa?”
“Sự việc đó tôi có thể giải thích.” Lâm Thần Khuynh nới lỏng cà vạt, giọng nói có chút dịu dàng hiếm thấy.
“Giải thích?” Khương Ngọc Doanh ngửa đầu liếc anh; “Anh giải thích thì tôi phải nghe sao?”
Cô chống nạnh nói: “Tôi, không, nghe!”
“Em đừng quên thỏa thuận trước khi kết hôn của chúng ta, ly hôn cũng được tính là vi phạm hợp đồng, phải đền bốn mươi vạn.” Lâm Thần Khuynh xoay chiếc đồng hồ quý giá trên cổ tay, nhẹ giọng hỏi: “Em hiện tại có bốn mươi vạn sao?”
Tình hình tài chính của Khương Ngọc Doanh anh nắm rất rõ, cho nên nhắc tới vấn đề này cũng là do anh cố ý hỏi tới. Mục đích rất đơn giản, chính là để cô biết khó mà rút lui.
Trước kia cứ mỗi lần nhắc đến bốn mươi vạn là Khương Ngọc Doanh đều sẽ thỏa hiệp, nhưng hôm nay sẽ không, thỏa thuận trước khi kết hôn có nói là ai đề nghị ly hôn trước sẽ phải chi trả tiền vi phạm hợp đồng, nhưng cũng có ngoại lệ.
Nếu một trong hai bên làm ra chuyện có lỗi trước, thì một bên khác có thể yêu cầu giải trừ quan hệ hôn nhân bất cứ lúc nào.
Khương Ngọc Doanh đã uống rượu, tốc độ nói chuyện cũng chậm hơn rất nhiều, nhưng khí thế không hề giảm, cô vừa cười khẩy vừa nói: “Tôi hiện tại không có bốn mươi vạn, nhưng lần này là anh phạm sai lầm trước, cho nên tôi có quyền đưa ra quyết định ly hôn, hơn nữa không cần chi trả một, đồng, tiền, vi, phạm, nào.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tổng giám đốc Lâm, đừng nói anh đã già đến nỗi lú lẫn rồi nhé, ngay cả việc như vậy cũng quên được sao?”
Lâm Thần Khuynh liếc cô, thấy cô ăn mặc mỏng manh, sắc mặt càng ngày càng tệ, lại tiếp tục nhấn mạnh nói: “Vào nhà rồi nói tiếp, tôi khẳng định cho em một lời giải thích vừa lòng.”
“Không vào!” Khương Ngọc Doanh trừng mắt trở lại.
Bỗng nhiên, có cơn gió thổi tới, gió tháng mười hai mang theo sực lạnh giá, thổi qua cơ thể làm cho người ta nhịn không được mà run rẩy, Khương Ngọc Doanh hắt xì liên tục.
Lâm Thần Khuynh hơi hơi nhíu mày, giơ tay cởi xuống áo vest, cầm áo khoác lên người của cô xong cưỡng chế ôm cô vào trong nhà.
Khương Ngọc Doanh không dự đoán được Lâm Thần Khuynh sẽ ôm cô, một bên dùng tay đẩy áo vest đang khoác ở trên người ra, một bên giãy giụa muốn nhảy xuống: “Anh mau thả tôi xuống, buông tôi ra.”
Lâm Thần Khuynh không để ý, ôm cô trực tiếp đi thẳng vào phòng ngủ, sau khi đem cô để ở trên giường liền xoay người rời đi, khi rời đi còn tiện tay khóa luôn cửa phòng lại.
Khương Ngọc Doanh đập cửa hô to: “Lâm Thần Khuynh, anh muốn làm gì? Anh mau thả tôi ra ngoài!”
“Lâm Thần Khuynh, mở cửa ra cho tôi!”
“Tên đàn ông chết tiệt kia, mau thả tôi ra ngoài!”
“Ở đó chờ đi.” Lâm Thần Khuynh vén tay áo sơ mi lên để lộ ra cánh tay rắn chắc, khom lưng bắt đầu thu dọn mọi thứ trong căn phòng, anh có bệnh sạch sẽ, cho nên không thể nhìn thấy căn phòng bị bày bừa bộn thế này được.
Đầu tiên là đem mền để vào trong nhà tắm, sau đó gói từng chai rượu rỗng ném vào thùng rác, cuối cùng xử lý khoai tây chiên cùng mấy mảnh vụn rơi vãi trên thảm.
Sau khi mọi thứ đã đâu vào đấy, cầm ly nước đi đến trước cửa phòng ngủ.
Lúc này Khương Ngọc Doanh đã mắng hơn nửa ngày, miệng khô lưỡi khô, giọng nói đều khàn khàn, hiện giờ đang suy nghĩ xem phải dùng cách gì để đi ra ngoài?
Nhảy cửa sổ?
Bọn họ đang ở tầng hai mươi, nhảy xuống thì cái mạng nhỏ của cô cũng không còn, cô vẫn còn yêu đời lắm nha.
Ý tưởng này lập tức bị bỏ qua.
Phá cửa?
Tay cô trói gà còn không chặt, thật sự làm không được yêu cầu cao như vậy.
Ý tưởng này cũng bị bỏ qua.
Giả bộ bị bệnh?
Cái này có vẻ như……
Tạm được.
Cô ôm bụng gọi: “Lâm Thần Khuynh, tôi đau bụng.”
“Mau mở cửa ra cho tôi đi, tôi đau bụng quá.”
“Anh không mở cửa nhanh lên, nếu không chỉ có thể nhìn thấy thi thể của tôi thôi đó.”
Cô áp lỗ tai vào cửa nghe một hồi lâu, bên ngoài lại không hề có chút tiếng động nào, thế là cô liền tạo ra động tĩnh lớn hơn nữa, nhấc chân đem ghế dựa đẩy ngã: “Tổng giám đốc Lâm, anh nhẫn tâm làm cho cô dâu nhỏ của anh bị mất mạng sao?”
“Tôi đương nhiên sẽ không làm cho cô dâu nhỏ của mình bị mất mạng rồi.” Kèm theo tiếng nói chính là tiếng mở cửa phòng, Lâm Thần Khuynh bưng ly nước đứng ở cửa.
Đây chính là cơ hội của Khương Ngọc Doanh, cô chuẩn bị chạy nước rút, dự định chạy ra ngoài trước, chỉ cần có thể đi ra ngoài, cô nhất định sẽ làm cho tên đàn ông chết tiệt này phải quỳ gối nhận sai trước mặt cô.
Hừ, dám nhốt cô?!
Anh muốn làm phản à!
Cô thậm chí nghĩ đến việc sau khi rời khỏi đây sẽ lập tức đi đến nhà họ Lâm, cha mẹ chồng thương yêu cô nhất, nhất định sẽ đứng về phía cô.
Nhưng tưởng tượng thì rất tốt đẹp, còn hiện thực thì thật là đau đớn, vừa bước một chân ra cửa thì đã xảy ra việc ngoài ý muốn rồi.
Cô chỉ vừa bước ra một chân đã bị Lâm Thần Khuynh dùng một tay ôm lấy, tên đàn ông này chân dài tay cũng dài, nhẹ nhàng ôm một cái, hai chân của cô liền bị nhấc rời khỏi mặt đất.
Cô chủ nhà họ Khương lần thứ hai trở thành con gà con, bị tên đàn ông chết tiệt ôm eo nâng đến sô pha, giãy giụa muốn đứng dậy thì lại bị anh chặn lại.
Tức giận nhất chính là, anh ta làm những việc này lại không mất một tí sức lực nào, nước ở trong ly không văng ra ngoài một giọt. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Ngọc Doanh:……
Lâm Thần Khuynh đem nước đưa đến bên miệng của cô: “Uống đi.”
Khương Ngọc Doanh xoay đầu qua hướng khác: “Không uống.”
Lâm Thần Khuynh buông cái ly, ngón tay thon dài véo lấy cằm của cô làm cho cô phải nhìn về phía anh, lại nói một lần nữa: “Uống đi.”
Khương Ngọc Doanh thật sự cũng đang khát nước, cho nên lần này không thèm chống đối anh, duỗi tay lấy quá cái ly ngửa đầu uống một hơi cạn sạch: “Tôi uống nước là bởi vì khát nước thôi.” Chứ không phải bởi vì anh nói đâu.
Lâm Thần Khuynh buông ra tay: “Tôi biết.”
Khương Ngọc Doanh quơ quơ chân, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Cách xa tôi ra một chút.”
“Không chạy nữa sao?” Lâm Thần Khuynh nói: “Hiện tại có thể nghe tôi giải thích rồi chứ?”
Chạy?
Chạy cái rắm.
Cánh tay không dài như anh.
Chân cũng không dài bằng anh.
Chưa kịp chạy ra cửa thì đã bị bắt lại rồi.
Cô chính là không muốn tự làm khổ chính mình.
Khương Ngọc Doanh đôi tay ôm ngực, ánh mắt sắc bén tỏ vẻ “Tôi nhìn xem anh muốn lừa gạt tôi thế nào”, bĩu môi: “Giải thích đi.”
Lâm Thần Khuynh đứng dậy ngồi xuống sô pha phía đối diện, hai chân bắt chéo, bình tĩnh nói: “Gặp gỡ chỉ là do tình cờ mà thôi.”
A?
Biết anh sẽ nói như vậy mà.
Đồ đàn ông đê tiện!
Khương Ngọc Doanh cúi đầu nhìn xem móng tay, rõ ràng không tin tưởng cách nói này của anh.
“Ngày đó là tôi đi thay cho cha, việc này em có thể xác nhận từ chỗ của cha tôi.” Lâm Thần Khuynh lấy ra điện thoại bấm số gọi cho ông Lâm.
Cha của Lâm Thần Khuynh cũng biết việc xảy ra ở trên mạng, vừa bắt máy liền giải thích một tràng dài, ý tứ thể hiện là muốn nói xin lỗi với cô, làm cho Khương Ngọc Doanh hiểu lầm, tiệc rượu từ thiện đáng lẽ phải là do ông đi, chỉ là tự nhiên có việc đột xuất,