Sự tình đột nhiên biến đổi bất ngờ làm cho Khương Ngọc Doanh có chút sững sờ không biết phải làm sao, người đáng ra ở bên trong thì lại đang ở phía sau cô, vậy tiếng động vừa rồi là từ chỗ nào truyền đến?
Cũng không cho cô có nhiều thời gian để suy nghĩ, thanh âm sột sột soạt soạt đột nhiên càng ngày càng lớn hơn nữa, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng phụ nữ thở gấp.
Khương Ngọc Doanh lần tìm theo nơi tiếng động phát ra, mới phát hiện thanh âm truyền ra từ căn phòng bốn số chín cách vách, cô rón ra rón rén mà di chuyển bước chân, chậm rãi ló đầu qua, tính đem lỗ tai dán ở trên cửa nghe một chút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lỗ tai còn chưa kịp dán lên đã bị người từ phía sau xách cổ áo.
Người xách cổ áo cô cũng không nhẹ nhàng một xíu nào, cổ áo đều thít chặt vào cổ, cô có cảm giác mình sắp bị nghẹt thở.
Khương Ngọc Doanh với cái cổ bị mắc kẹt mà vẫn ráng quay đầu lại, nhíu mày nói: “Anh kéo cổ áo tôi làm cái gì, mau buông tay.”
Lâm Thần Khuynh mặt lạnh, đuôi lông mày nhíu lại, không có chút độ ấm mà nói: “Về phòng.”
Anh không có hứng thú đi xen vào chuyện của người khác.
Chẳng những anh không thể xen vào, cô cũng không được xen vào.
Khương Ngọc Doanh vốn dĩ không có ở tầng này, cô trở về phòng bằng cái quỷ gì được chứ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô lắc đầu cự tuyệt: “Anh cứ trở về phòng đi, đừng quan tâm đến tôi.”
Lâm Thần Khuynh lười phải tranh luận với cô, trực tiếp tăng thêm sức lực trên tay, cầm cổ áo của cô xách lên giống như đang xách cổ con gà con.
Khương Ngọc Doanh đỏ mặt đong đưa hai chân, trong lúc vô ý đá phải bồn hoa để trước cửa phòng, bồn hoa ngã xuống đất phát ra tiếng động rất lớn.
“Ầm.”
Ngay sau đó có tiếng nói chuyện từ phòng bốn số chín truyền ra, là giọng nói của một người đàn ông: “Có người ở bên ngoài.”
“Sao có thể chứ, trên tầng này chính là phòng tổng thống, làm gì có ai lên được trên này được, đến đây đi, nhanh lên.” Tiếp theo là giọng nói thẹn thùng của một người phụ nữ.
“Cô tránh ra đi.” Người đàn ông đẩy cô gái ra, vội vàng mặc quần áo, sau đó kéo tay nắm cửa.
Khương Ngọc Doanh nghe thế, bất chấp giãy giụa, xoay người đẩy mạnh Lâm Thần Khuynh vào phòng bốn số tám, cửa vừa mới nhẹ nhàng đóng lại, cửa phòng ở cách vách liền mở ra.
“Ôi trời, chỉ là chậu hoa không được để cẩn thận thôi mà, làm gì có người nào chứ.” Người phụ nữ kéo người đàn ông lại: “…… đạo diễn Ngô, em còn muốn.”
Người phụ nữ vừa hôn vừa liếm người đàn ông, không bao lâu người đàn ông cũng phải đầu hàng, gia nhập vào trò chơi tình dục giữa nam và nữ này .
Khương Ngọc Doanh nghe nghe, lỗ tai đột nhiên bị người che lại, hơi ấm bao quanh hai bên tai của cô.
Cô chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt cô chứa đầy ánh sáng, cực kỳ giống những ngôi sao trên bầu trời đêm, tỏa sáng rực rỡ.
Hàng lông mi cong dài run rẩy theo sự lên cao của nhiệt độ, hai gò má bất giác ửng, cô nuốt nước miếng nói: “Anh, anh che lỗ tai của tôi làm gì?”
Lâm Thần Khuynh rũ mắt nhìn cô, lông mày như kiếm, sâu thẳm trong ánh mắt phản chiếu gương mặt cô, nói với giọng điệu rất là lạnh lùng và bình tĩnh: “Cái chuyện này không phù hợp với trẻ em.”
“……” Khương Ngọc Doanh suy nghĩ một hồi lâu mới hiểu được anh ta nói không phù hợp với trẻ em là có ý gì.
Đây là đang nói chuyện đạo diễn Ngô cùng cô gái trẻ phòng bên cạnh sao?
Chính xác hơn, là cô gái buổi chiều đã nhặt cái thẻ mở khóa phòng lên, trách không được khi cô ta đem thẻ phòng giao cho đạo diễn Ngô thì trong mắt lại mang theo ý cười ngượng ngùng, thì ra ngay từ đầu hai người đã sớm có gian díu với nhau.
Dựa vào quy tắc ngầm để có được cơ hội làm việc trong giới giải trí thì cô cũng có biết đến, chỉ là không nghĩ tới đêm nay lại có thể chính mắt chứng kiến việc này.
Nên nói như thế nào nhỉ?
Có chút lạ.
Còn có chút……
Tò mò.
Cô kéo tay Lâm Thần Khuynh xuống, trong mắt tỏa sáng lấp lánh còn nhiều hơn trước, mang theo trái tim đang nhảy nhót muốn đi hóng chuyện, một lần nữa đem lỗ tai dán lên trên tường sát vách.
Không cần nói tới, thật đúng là có thể nghe được tiếng động.
“…… Cục cưng, bé ngoan.”
Khương Ngọc Doanh hoàn toàn không thể nghĩ được ngày thường đạo diễn Ngô luôn tỏ ra lãnh đạm ít nói ít cười lại là cái dạng này, chơi còn rất hăng nha.
Cô nhếch miệng cười toe toét đang muốn tiếp tục nghe thì lại bị Lâm Thần Khuynh kéo ra, anh ta mặt không chút biến đổi nói: “Em nghe đủ chưa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Ngọc Doanh dựa vào ý nghĩ có thứ tốt phải cùng nhau chia sẻ liền cười hắc hắc mà nói với anh: “Được rồi, đừng cẩn thận quá như vậy, nếu không chúng ta cùng nhau…… Nghe lén.”
Lâm Thần Khuynh: “……”
Khương Ngọc Doanh vẫn tiếp tục nói: “Đây chính phiên bản chân thực nha, không cắt nối biên tập không xóa bỏ, không tranh thủ cơ hội xem, bỏ lỡ lần này thì sẽ không gặp được nữa đâu.”
Nói xong định duỗi tay đi kéo Lâm Thần Khuynh, cũng không biết là do cô dùng sức quá mạnh, hay là do anh bị ý nghĩa của cô làm cho sững sờ, chỉ mới nhẹ nhàng lôi kéo, thân thể của anh đã thẳng tắp ngã về phía cô.
Tốc độ quá nhanh, căn bản không kịp làm cái gì, cả người của Lâm Thần Khuynh đã đè lên người Khương Ngọc Doanh, càng tình cờ chính là ——
Môi của anh lại chạm vào môi của cô.
“……” Khương Ngọc Doanh cứng đờ, đôi mắt mở to, hoàn toàn đã quên bước tiếp theo muốn làm cái gì.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Bốn giây.
Hai người bọn họ vẫn giữ nguyên tư thế môi chạm môi mà ngây người trong bốn giây, vẫn là Lâm Thần Khuynh có hành động trước, tay anh chống lên tường, đứng thẳng người lui lại phía sau.
Khương Ngọc Doanh dán lưng vào trên tường, tay rũ xuôi hai bên người,ngoại trừ tròng mắt vẫn cử động ra, toàn thân cứ như là bị bấm nút tạm dừng vậy.
Việc “Ngoài ý muốn” này tới quá đột nhiên, làm cô… Làm cô có chút choáng váng.
Lâm Thần Khuynh cũng không tốt hơn là bao, người con trai từ trước đến nay vẫn luôn bình tĩnh biết tự kiềm chế bản thân, lúc này trên mặt cũng trở nên ửng hồng, anh xoay người vào phòng, rót ra một ly nước rồi ngửa đầu uống hết sạch. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi quay trở lại trên tay anh bưng theo một ly nước ấm, thấy Khương Ngọc Doanh vẫn còn đứng ngốc tại chỗ liền cầm cái ly đong đưa trước mặt cô: “Cầm lấy này.”
Khương Ngọc Doanh lấy lại tinh thần, đôi mắt chớp nháy liên tục, nhanh chóng hít sâu mấy hơi, gương mặt đỏ bừng nhận lấy ly nước uống vài hớp, lúc này trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một một tấm thẻ vàng.
Thẻ vàng lóe sáng lấp lánh.
Đong đưa làm người hoa cả mắt.
Cô nhìn về phía người đang cầm cái thẻ vàng trên tay, đột nhiên không hiểu tên đàn ông chệt tiệt này làm vậy là có ý gì.
“Làm gì vậy?”
Lâm Thần Khuynh bình tĩnh nói: “Cho em.”
Khương Ngọc Doanh lúc này lại càng không hiểu, tự dưng lúc này móc cái thẻ vàng ra cho cô làm gì?
Trước đó vừa mới hôn cô xong, ngay sau liền móc thẻ vàng ra đưa cho cô, nhìn thế nào cũng thấy giống trường hợp đi chơi gái xong móc tiền ra thanh toán.
Từ từ, anh đang đem cô trở thành cái gì vậy?
Khương Ngọc Doanh không uống nước nữa, nhét cái ly lại trong tay anh, mở miệng liền mắng: “Đồ đểu cáng.”
Mắng xong liền mở cửa đi ra ngoài.
Động tác đi ra ngoài không được lịch sự cho lắm, một chân đá trúng vô bồn hoa ở cửa, thế là bồn hoa lại lăn xuống đất làm phát ra tiếng động rất lớn.
Bởi vì thanh âm quá lớn nên lại làm kinh động đến hai người ở phòng bốn số chín.
Đạo diễn Ngô đang hì hục đến đoạn cao trào, đột nhiên xuất hiện tiếng động làm ông ta suýt chút nữa bị dọa cho xìu xuống. Hai chân ông ta run run đang muốn xuống giường xem xảy ra chuyện gì, lại bị người phía dưới kéo lại.
“Không cho ngài đi đâu.”
Đạo diễn Ngô nhìn nhìn cửa phòng, cúi đầu hôn lên môi cô một cái, vừa muốn làm tiếp, bên ngoài lại truyền đến một tiếng “Rầm” đóng cửa thật mạnh.
Giờ thì tốt rồi, ông ta bị dọa xìu xuống mất tiêu, tối nay khỏi nghĩ tới chuyện làm nó đứng lên lại nữa.
Vốn tưởng rằng nửa hiệp đầu như vậy là đủ bực mình rồi, không nghĩ tới nửa hiệp sau còn phiền lòng hơn nữa, mười phút sau, có nhân viên phục vụ của khách sạn đi lên, người tới nhẹ nhàng gõ cửa hỏi: “Thưa quý khách, ngài có trong phòng không ạ?”
Hai người đang trần truồng ở trên giường vội vàng đứng dậy, bởi vì quá vội vàng mà đem quần áo mặc ngược cả ra ngoài.
Nhân viên phục vụ của khách sạn gõ cửa đến lần thứ ba vẫn không thấy có người trả lời liền cầm chìa khóa dự phòng đem cửa mở ra, nhìn đến cảnh tượng trước mắt chỉ bình tĩnh mà nói một câu: “Có một vị khách báo là đã làm mất thẻ mở cửa phòng, làm phiền hai vị hãy hỗ trợ khách sạn kiểm tra ạ.”
Đạo diễn Ngô: “……”
-
Việc này làm ra động tĩnh rất lớn, nhưng mọi người đều giống như là bị điếc vậy, tất cả đều làm như không biết đến việc này, ngày hôm sau vẫn tỏ thái độ bình thường để quay chương trình.
Trong lúc nghỉ giải lao, Khương Ngọc Doanh nhận được tin nhắn được gửi tới của Lâm Lan, cô bé này quá buồn chán, muốn tìm người tám chuyện, vừa vặn Khương Ngọc Doanh cũng có vấn đề muốn hỏi cô, thế là hai người cùng nhau nhắn tin vài câu.
Công chúa nhỏ xinh xắn: [ Hỏi em một vấn đề. ]
Cục cưng đáng yêu: [ Chị dâu cứ nói đi ạ. ]
Công chúa nhỏ xinh xắn: [ Chị có một người bạn, đúng, là bạn của chị đó nhá, cô ấy trong lúc sơ ý đã bị một tên con trai hôn. Hôn xong anh ta đưa cho cô ấy một cái thẻ vàng, em nói xem anh ta làm vậy là có ý gì? ]
Cục cưng đáng yêu: [!!!!! ]
Cục cưng đáng yêu: [ Chị dâu à, nếu vậy thì người bạn của chị chắc chắn là đã gặp phải một tên đê tiện rồi! Hơn nữa là một tên vô cùng vô cùng đê tiện, chính là cái loại đàn ông không muốn chịu trách nhiệm, chỉ muốn dùng tiền để đuổi bạn của chị đi. ]
Công chúa nhỏ xinh xắn: [……]
Cục cưng đáng yêu: [ Chị dâu ơi có câu nói em phải ăn ngay nói thật cho chị biết, ánh mắt của bạn chị hình như không được tốt phải không? Làm sao có thể hôn môi với thứ đàn ông đê tiện như vậy được chứ? Đầu óc cô ta chắc là có vấn đề rồi. ]
Khương Ngọc Doanh trợn trắng mắt, đầu óc của em mới có vấn đề đó.
Công chúa nhỏ xinh xắn: [ Bạn của chị nói đây chỉ là một chuyện sai lầm. ]
Cục cưng đáng yêu: [ Vậy bạn của chị cũng sơ ý quá đó. ]
Cục cưng đáng yêu: [ Chị dâu à, dù sao người này cũng là bạn của chị nên chúng ta cũng không thể tự tiện mà đánh giá người ta được, nói tóm lại, chỉ cần nhớ kỹ một câu. ]
Công chúa nhỏ xinh xắn: [ Nhớ kỹ câu gì? ]
Cục cưng đáng yêu: [ Rời xa thứ đàn ông đê tiện thì cả đời sẽ được hạnh phúc. ]
Mấy lời khác Khương Ngọc Doanh không nghe lọt lỗ tai, nhưng lời này lại nói rất đúng suy nghĩ của cô, đúng, rời xa thứ đàn ông đê tiện thì cả đời sẽ được hạnh phúc.
Sau khi quay xong chương trình truyền hình cô đi trở về Nam Thành, việc đầu tiên phải làm chính là trở lại nhà cũ để thăm cha, sau đó đi đến ở tại một căn chung cư mà cô đứng tên.
Cô ở đây suốt một tuần, đến tận đầu tháng mười hai.
Trong thời gian này Lâm Thần Khuynh không xuất hiện một lần nào, chỉ thỉnh thoảng dặn dò Cao Huy đem lịch trình công tác của anh báo cho Khương Ngọc Doanh, người ngoài nhìn vô thì đều sẽ nghĩ việc làm này là đang báo cáo cho người vợ ở nhà biết những việc mà mình làm, nhưng theo cái nhìn của Khương Ngọc Doanh, việc này như thế nào cũng giống như là khiêu khích.
Hơn nữa là đặc biệt khiêu khích.
Tôi rất bận, nụ hôn trước đó không là gì cả.
Đó chỉ là sai lầm.
Đưa cho cô cái thẻ vàng xem như là thanh toán xong.
Nếu anh ta thích ra vẻ ta đây, vậy thì cô cũng không cần phải để ý đến anh ta làm gì.
Khương Ngọc Doanh mỗi khi nghĩ vậy, liền sẽ đem ảnh chụp của Lâm Thần Khuynh ra để chọc cho vài cái hả giận, tên đàn ông thúi kia, anh có ngon thì cả đời này đều đừng đến gặp tôi nữa.
Kỳ thật không phải Lâm Thần Khuynh không muốn đi gặp cô, mà là công ty ở Chicago đã xảy ra chuyện, có chút nghiêm trọng, anh phải tự mình đến đó giải quyết công việc.
Vốn tưởng rằng chỉ cần ba bốn ngày là giải quyết được rồi, ai ngờ phải mất hết cả tuần mới giải quyết ổn thỏa, trở lại Nam Thành anh lại liên tục tham gia thêm ba cuộc họp, thật vất vả mới họp xong đang tính trở về nhà thì hạng mục ở Thành C lại xảy ra vấn đề.
Chờ xử lý xong mấy việc bận rộn này để về nhà gặp Khương Ngọc Doanh thì mới biết được cô đã ra nước ngoài chơi rồi.
Biện pháp giải tỏa buồn bực của đại tiểu thư nhà họ Khương chính là mua mua mua, lần này còn mua nhiều hơn các lần trước đây.
Lâm Lan thấy tâm tình cô không tốt, định dời đi lực chủ ý của cô thế là bắt đầu nói chuyện trên trời dưới đất.
“Chị dâu, bạn của chị thế nào rồi? Tên đàn ông đê tiện kia chưa nói cái gì sao?”
Khương Ngọc Doanh ngữ khí uể oải nói: “Chưa thấy nói gì.”
Lâm Lan kinh ngạc: “Vì sao lại chưa nói gì?”
Khương Ngọc Doanh: “Tên khốn đó bỏ trốn rồi.”
“Trốn?” Lâm Lan kinh ngạc: “Đàn ông bây giờ thật đúng là vô lại mà, hôn người ta xong liền bỏ chạy thật là quá thiếu đạo đức.”
Tiếp theo cô lại nói: “Nhưng mà, anh trai của em không phải người như vậy nhé, chị dâu cứ yên tâm, anh trai em sẽ không bao giờ làm chuyện ngu ngốc như vậy đâu.”
Nói xong mới nhớ tới tiểu thư khuê các không thể nói lời thô tục, lại nghịch ngợm mà lè lưỡi một chút.
Khương Ngọc Doanh liếc cô bé, lộ ra vẻ mặt có điều muốn nói lại không nói được, cô bé à, anh trai em chính là cái tên đàn ông đê tiện kia đấy. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Lan: “Không đúng nha, tên đàn ông đê tiện kia bỏ trốn, bạn của chị cứ mặc kệ cho tên đó chạy đi sao?”
“Chứ giờ phải làm sao?”
“Đuổi theo nha.”
“Đuổi theo rồi làm cái gì đây?”
“Đánh tên đó.” Lâm Lan lấy tay đẩy đẩy kính râm trên mặt: “Nếu là em, em sẽ đánh tên đó đến khi mẹ hắn không nhận ra được thì thôi.”
Khương Ngọc Doanh chậm rãi vươn ngón tay cái: “Nữ anh hùng.”
Lâm Lan lắc lắc tóc đuôi ngựa của mình: “quá khen.”
Nhưng mà Khương Ngọc Doanh xác thật cũng có được gợi ý, là tên chết tiệt kia hôn cô, tại sao cô lại phải chạy chứ?
Chuyện này là do anh ta làm sai, phải đi cũng là anh ta đi.
Đúng vậy, sau khi trở về liền dọn về Tụy Nhã Uyển.
Khương Ngọc Doanh nói được thì làm được, trở lại Nam Thành liền trở về Tụy Nhã Uyển, nhưng cô không trở về một mình mà gọi cả Mã Điêu đi cùng.
Mã Điêu vẻ mặt kinh ngạc nói: “Cô hai ơi, cô lại muốn làm cái gì nữa vậy?”
Khương Ngọc Doanh chỉ vào mền cùng gối đầu để trong phòng cho khách nói: “Ném hết đi cho tôi.”
Lâm Thần Khuynh sau khi dọn vào đây vẫn luôn ngủ ở phòng cho khách, đàn ông thường thích trang trí phòng bằng những đồ vật màu sắc tối, nên trong phòng bày biện chiếm đa số đều có màu xanh dương.
Ngay cả vật dụng trên giường cũng là màu xanh dương.
Mã Điêu vừa thu dọn vừa hỏi: “Ai ngủ ở phòng này vậy?”
Khương Ngọc Doanh: “Tên chó Lâm.”
Mã Điêu: “Ai?”
Khương Ngọc Doanh: “Lâm Thần Khuynh.”
Mã Điêu chân run lên, mới vừa cầm cái gối đầu lên lại ném xuống: “Lâm, tổng giám