Khương Ngọc Doanh:? ? ?
Cô nhíu mày tỏ vẻ khó chịu: "Anh uống rượu đấy à?"
Nếu không thì sao lại nói chuyện như say xỉn thế.
Lâm Thần Khuynh: "Không có."
Khương Ngọc Doanh trợn to hai mắt: "Thế thì nói bậy bạ cái gì."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dụ dỗ anh ta sao?
Xin lỗi, cô không có bệnh nhé.
Khương Ngọc Doanh vặn vẹo eo dưới của mình: "Mau buông tay ra."
Cảm giác bị anh ôm như thế này thật kỳ lạ, toàn thân cảm thấy hơi nóng và có chút xấu hổ.
Lỗ tai cô bất giác đỏ ửng lên.
Lần này Lâm Thần Khuynh cũng không thèm giằng co với cô, vài giây sau anh buông tay ra, thân thể cũng lùi lại hai bước.
Khương Ngọc Doanh hài lòng khi thấy người đàn ông chó má này rất thú vị, từ xa truyền đến một tiếng gọi thân mật, hơn nữa còn có chút vui mừng bất ngờ: "Doanh Doanh."
"Thật sự là con sao?"
Khương Ngọc Doanh chậm rãi nâng mắt lên, cô nhướng mày, khóe miệng khẽ cong lên, nhẹ giọng nói với người đàn ông trung niên phía trước: "Cha, sao cha lại tới đây?"
Cha Khương bước tới: "Cha bàn chút chuyện với người ta, còn các con thì sao?"
Khương Ngọc Doanh chủ động kéo Lâm Thần Khuynh lên, nghiêng đầu nói nhỏ với anh: "Anh giúp giùm tôi một cái, trước mặt cha tôi nhớ thân thiết với nhau một chút."
Rõ ràng lòng dạ của người nào đó không lớn lắm, cũng không quá đam mê giúp đỡ mấy chuyện thế này, vì vậy anh khẽ nhướng mày: "Không thể."
"..." Cái đồ chó má, bộ anh làm người thì sẽ chết sao?
Khương Ngọc Doanh cố kìm nén tức giận, cong môi đắc ý nở nụ cười: "Anh cố giúp tôi lần này, từ nay về sau tôi nghe lời anh."
Lâm Thần Khuynh duỗi thẳng ống tay áo, mi mắt anh rũ xuống nhưng không trả lời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh muốn tôi làm gì thì tôi cũng làm hết.” Khương Ngọc Doanh nở nụ cười trên gương mặt, nhưng trong lòng thì lại không ngừng mắng mỏ, lòng tốt của người đàn ông chó má này là phiên bản giới hạn sao?
Lâm Thần Khuynh tiến lên một bước.
Khương Ngọc Doanh vội vàng thu cánh tay lại, tiếp tục chiêu nhượng đất bồi thường: "Sau này tôi sẽ không bao giờ nữa mặc quần áo hở lưng nữa."
Lâm Thần Khuynh dừng một chút, sau đó đi về phía trước.
Khương Ngọc Doanh véo nhẹ cánh tay anh bằng những đầu ngón tay xinh xắn của cô, cố hết sức mè nheo bằng giọng nói mà chỉ có hai người nghe thấy: "... Ba ba."
Người phụ nữ chớp mắt lung tung, cố làm ra vẻ vui tươi và dễ thương.
Lâm Thần Khuynh nghiêng đầu nhìn cô với vẻ "trìu mến" trong một hai giây, sau đó kéo tay cô vào tay anh, nhẹ nhàng nói với cha Khương đang đứng cách đó không xa: "Cha, đã lâu không gặp."
Khương Ngọc Doanh:…
Cha Khương mỉm cười liếc nhìn đánh giá bọn họ, trên mặt hiện lên dòng chữ "Thật tốt, cha rất hài lòng khi thấy các con yêu thương nhau". Ông cười hỏi: "Các con làm gì ở đây?"
Lâm Thần Khuynh lịch sự đáp: "Chúng con nói chuyện với bạn bè."
Cha Khương đã lâu không gặp lại Khương Ngọc Doanh, ông nhìn cô hỏi: "Sao lại ốm như vậy, có phải lại không chịu ăn uống đúng không?"
Khương Ngọc Doanh bước tới, nắm lấy cánh tay của cha Khương, cô giả bộ làm nũng như một đứa trẻ hư: "Cha, con đang giảm cân."
“Không được giảm cân.” Cha Khương đau lòng con gái, ông cưng chiều véo chóp mũi cô: “Lại ốm nữa thì cha đau lòng mất thôi."
Ông quay đầu lại nói với Lâm Thần Khuynh: "Đứa trẻ Doanh Doanh này bị cha dạy hư mất. Thần Khuynh à, con phải chịu vất vả rồi."
Lâm Thần Khuynh trả lời không chớp mắt: "Doanh Doanh là người hiểu biết lý lẽ, tâm tính lại hiền lành, cô ấy cũng rất được lòng cha mẹ con. Con không cảm thấy vất vả chút nào. Ngược lại, con cảm thấy bản thân rất may mắn khi cưới được cô ấy."
"..." Khương Ngọc Doanh nhìn anh bằng ánh mắt "khả năng diễn xuất như thật của cái người chó má như anh không trở thành diễn viên cũng thật đáng tiếc", đồng thời còn rất phối hợp nở nụ cười thật tươi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Là do cha dạy dỗ con bé cả.” Cha Giang nói đầy vẻ cưng chiều.
“Hẳn là như vậy rồi.” Phương diện gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ của Lâm Thần Khuynh có thể nói chính là trò giỏi hơn thầy, điều này khiến cha Khương cứ bật cười không ngừng.
"Doanh Doanh là vợ con, tất nhiên con phải nuông chiều cô ấy rồi."
"Cha, đừng quá lo lắng, con nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy."
"Chỉ cần cô ấy hạnh phúc, con sẽ làm bất cứ điều gì có thể."
Vừa nói, anh vừa nắm lấy tay của Khương Ngọc Doanh ‘trìu mến’: “Chẳng phải em rất muốn ăn cá hồi bay từ Los Angeles sao? Nào, anh đưa em đi ăn.”
Sau đó anh còn nói thêm: "Cha, hay là chúng ta đi ăn cùng nhau nhé."
“Không được, cha còn có chuyện phải làm, các con ăn cơm trước đi.” Cha Khương rời đi mang theo nụ cười trên gương mặt, đối với con rể quý này ông cực kỳ hài lòng.
Đợi bóng người đi xa, Khương Ngọc Doanh nhanh chóng rút tay ra: "Cám ơn."
Chuyện qua cầu rút ván của mình được cô giải thích rất tinh tế, gần như làm một biểu ngữ để nhắc nhở anh, vừa rồi chúng ta chỉ đang đóng phim thôi, anh đừng có diễn sâu quá đấy.
Lâm Thần Khuynh xoay chiếc đồng hồ đeo tay trên cổ tay mình: "Dùng xong rồi liền muốn đá đi sao?"
Anh khẽ nhướng mày, trong mắt thoáng qua vài chữ: Em tàn nhẫn thật đấy, người tôi đang nói là em đấy.
Khương Ngọc Doanh hiếm khi giải thích: "Tôi còn có việc phải làm."
Mateo (Mã Điêu) vẫn còn bên trong cho nên cô không thể rời đi.
Lâm Thần Khuynh nói: "Đúng lúc, tôi cũng có chuyện phải làm, cùng nhau đi đi."
Khương Ngọc Doanh muốn từ chối, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị anh kéo đi, đến trước cửa hộp đêm, anh thả tay ra hiệu cho Cao Huy mở cửa.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, tiếng cười bên trong cũng ngừng lại.
Nhìn bóng dáng ở cửa, Ngô Ba lúng túng đứng lên cười trừ: "Tổng giám đốc Lâm, thật là trùng hợp."
“Thật không may.” Lâm Thần Khuynh nhấc chân bước về phía trước, trên khuôn mặt đẹp trai lộ ra nụ cười khiến người ta cảm thấy ớn lạnh: “Tôi đến đây là có chủ ý."
"..." Vẻ xấu hổ trên mặt Ngô Ba phóng đại lên, bàn tay buông thõng bên hông bỗng siết chặt lại, ván cờ này chính là giấu giếm Lâm Thần Khuynh, lúc này anh lại đột nhiên xuất hiện ở đây, e rằng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Lâm Thần Khuynh chọn chỗ ngồi gần nhất ngồi xuống, nhướng mi nhẹ liếc người trước mặt: "Tổng giám đốc Lưu."
"Tổng giám đốc Trương."
"Tổng giám đốc Hình."
"Tổng giám đốc Quách."
Mấy người được xướng tên đều là khách quý của tập đoàn Lâm thị trong nửa tháng qua, không vì mục đích riêng tư gì khác, bọn họ chỉ mong được hợp tác lâu dài với tập đoàn Lâm thị.
Nhưng thật đáng tiếc, trà đã uống quá nửa mà vẫn chưa thấy chính chủ đâu.
Bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, có nhiều lo lắng hơn là ngạc nhiên, bây giờ thì hay rồi, Lâm thị lại càng không thể hợp tác với bọn họ.
Thực sự đã bị Ngô Ba hại chết rồi.
Tổng giám đốc Trương rất muốn giải tỏa quan hệ đang dần xấu đi này, liền đứng dậy nói: "Tổng giám đốc Ngô, công ty của tôi có việc gấp cần phải xử lý, anh và tổng giám đốc Lâm nói chuyện trước, tôi đi trước nhé."
Ngô Ba muốn ngăn anh ta lại, nhưng đang tiếc là không kịp ngăn lại.
Một lúc sau, vài người khác cũng lần lượt đứng lên, mỗi người đều tìm lý do cho riêng mình để ra về giữa chừng.
Mateo thấy tình cảnh như vậy cũng kiếm cớ muốn bỏ chạy.
Trong nháy mắt, trong hộp đêm chỉ còn lại Lâm Thần Khuynh và Ngô Ba.
Xung quanh im ắng đến lạ thường.
Trên trán Ngô Ba có chút mồ hôi, mở miệng nói mấy lần liền bị ánh mắt sắc bén của Lâm Thần Khuynh làm cho hoảng sợ, cho tới khi muốn nói lần nữa thì Lâm Thần Khuynh đã đứng lên.
Ngô Ba đứng dậy ngăn lại: "Tổng giám đốc Lâm có chuyện muốn nói."
Lâm Thần Khuynh nhắm mắt lại: "Tôi và tổng giám đốc Ngô còn có chuyện gì muốn nói chứ."
“Haha, tổng giám đốc Lâm cứ nói đùa.” Ngô Ba cười nói: “Nói thế nào thì chúng ta cũng có mối