“Hừ.” Khương Ngọc Doanh trợn mắt nhìn Lâm Thần Khuynh, trí tưởng tượng phong phú đến như vậy sao không trở thành nhà biên kịch nhỉ.
Lâm Thần Khuynh đảo mắt và chậm rãi nói: "Có lẽ ... có lẽ bọn họ có bí mật không thể cho người khác biết."
Khương Ngọc Doanh rũ mi mắt liếc nhìn bó hoa trong tay, sau đó lại ngước mắt lên, ánh mắt sáng ngời, khóe môi dưới giật giật: "Đúng vậy, quả nhiên là có."
Cô chớp chớp mi mắt, còn gãi nhẹ mu bàn tay lạnh lẽo của anh, cố ý tức giận nói: "Sao anh không đoán xem bọn họ có bí mật gì không thể nói cho người khác biết."
Ánh sáng chiếu rọi vào mặt cô, khiến đường nét trên gương mặt cô vô cùng xinh đẹp, đôi mắt sáng như vì sao treo trên trời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Thần Khuynh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt anh mờ đi từng li từng tí, quai hàm trở nên căng chặt, lời nói lạnh lùng hơn cả gió Nam Cực: "Em vui lắm sao?"
“Đương nhiên rồi.” Khương Ngọc Doanh cúi đầu ngửi hương hoa thơm ngát, khóe miệng cười nói: “Có phụ nữ nào nhận hoa sẽ không vui chứ?”
Để thể hiện tâm trạng của mình lúc này, cô thậm chí còn thốt lên vẻ tán thưởng sau khi ngửi: "Hương hoa thơm quá——"
Lâm Thần Khuynh nhìn cô bằng ánh mắt của "một bà nội trợ chưa từng nhìn thấy thế giới", ngụ ý chính là: giờ diễn đã kết thúc rồi.
Khương Ngọc Doanh: Trong lòng tôi cảm thấy rất vui.
Sắc mặt anh càng trở nên nghiêm túc, Khương Ngọc Doanh lại càng cảm thấy vui vẻ, thậm chí lúc lên xe cũng quyến luyến không chịu buông bó hoa ra, Lâm Thần Khuynh không nhịn nổi bèn cúi đầu nhéo giữa hai hàng lông mày.
Mùi hoa hồng trên tay bà Lâm quá nồng khiến anh không chỉ chóng mặt mà còn bị đau âm ỉ ở thái dương.
Cao Huy đang ngồi ở ghế lái phụ, thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn qua nhìn lại kính chiếu hậu, trong lòng cậu có một loại cảm giác "đêm trước giông bão", "sự yên tĩnh trước trận bạo phát của Asura", và "những câu chuyện phát sinh trước đó". Thậm chí cậu còn tự mình nghĩ ra một số kết cục cho chuyện này nữa.
Nhưng luôn có một điều phải trốn tránh: Tổng giám đốc Lâm đã rất tức giận.
Đột nhiên nhận được ánh mắt lạnh lùng của Lâm Thần Khuynh, Cao Huy lập tức rùng mình và quyết định phải xua tan đám mây đen trước cơn bão.
Cậu quay người lại, cười nói: "Phu nhân à, tay của cô chắc đã mỏi lắm rồi nhỉ? Để tôi đỡ bó hoa nặng này giúp cô...." nhé.
Nhưng Khương Ngọc Doanh nói: "Tôi đâu có yếu xìu như vậy." Có một cành thì mỏi cái gì.
Hơn nữa, cô muốn dùng bông hoa này để đáp trả Lâm Thần Khuynh.
Cao Huy đưa tay đỡ trán, cậu nói còn chưa đủ rõ ràng sao?
Hay gợi ý cậu đưa ra quá mơ hồ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thưa phu nhân, nếu cô cứ ôm nó như vậy, Tổng giám đốc Lâm sẽ nổi giận thật đấy.
Cao Huy bĩu môi: "Thưa phu nhân, tổng giám đốc Lâm biết cô rất thích trang sức của G Đại Sư nên đã đặc biệt đặt mua một bộ từ Paris cho cô, đồ đạc đã được đưa đến biệt thự."
Cho nên……
Mấy bông hoa kia có thể bị ném đi sao?
Cao Huy liếc nhìn bó hoa kia vài lần, nhưng liền nghe thấy Khương Ngọc Doanh nhẹ giọng "Ồ" một tiếng.
Cao Huy: ...Chuyện này... đã... xong chưa vậy??
Khóe mắt cậu liếc nhìn Lâm Thần Khuynh, cậu thật sự không trách cô chuyện đã xảy ra, nhưng trước khi cơn bão ập tới cậu liền xoay người và ngồi thẳng người.
Khương Ngọc Doanh cảm thấy mình đã thành công khiến anh tức giận, bèn lấy điện thoại di động ra để trò chuyện với Lâm Lan và gửi cho cô ấy một bức ảnh chụp những bông hoa mà cô vừa nhận được.
Lâm Lan là người biết khen ngợi mọi người nhất trong nhóm Khoe khoang, ngay cả khi đang chịu tổn thương trong lòng cũng không quên ba hoa chích chòe, chưa đầy vài phút đã gửi tin nhắn trả lời.
[Wow, thật là một bông hồng đẹp. ]
[Chỉ có loài hoa này mới có thể phù hợp với nàng tiên! ]
[Mau, mau nói cho em biết, được nhận hoa trong lòng cảm thấy thế nào? ]
[Có cảm thấy hạnh phúc không nào? ]
Khương Ngọc Doanh: [Vui vẻ không thôi, jpg.]
Lâm Lan: [Em không muốn ăn cơm chó, ghen tị quá à jpg. ]
Lâm Lan: [Người đàn ông giác ngộ thực sự đáng sợ. ]
Lâm Lan: [Chị dâu, chị đã làm gì anh trai của em vậy? Sao chị có thể khiến một cây sắt ngàn năm tặng hoa cho chị được vậy? ]
Lâm Lan: [Là kỳ tích đó nha. ]
Khương Ngọc Doanh: [Ai nói là do anh của em tặng chị vậy? ]
Lâm Lan: […]
Khương Ngọc Doanh: [Anh trai em cổ hủ thế kia làm sao có thể tặng hoa cho chị được chứ.]
Khương Ngọc Doanh: [Trong mắt anh trai của em, chị chỉ là viên ngọc lạnh lẽo không có sức sống mà thôi.]
Khương Ngọc Doanh: [Anh trai của em chưa bao giờ hiểu chị! ]
Lâm Lan cau mày ngày càng nhiều, sau đó gửi cho Lâm Thần Khuynh ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện.
Lâm Thần Khuynh đang chợp mắt thì đột nhiên điện thoại của anh reo lên vài tiếng, anh lấy ra xem, là Lâm Lan gửi cho anh một tin nhắn trên điện thoại.
Một vài ảnh chụp màn hình của cuộc trò chuyện.
Lâm Lan: [Anh trai, anh làm sao vậy? Vợ của anh sắp bị người ta cướp mất rồi đó.]
Lâm Lan: [ Chị dâu đáng yêu như thế mà anh còn không thích, rốt cuộc anh thích kiểu người gì vậy?]
Lâm Lan: [ Vẻ mặt đáng sợ jpg, anh không cần phải nói cho em biết đâu, anh thích kiểu người như Lưu Tiểu chứ gì. ]
Lâm Lan điên cuồng ném hơn chục cái biểu tượng cảm xúc vào anh trai.
[Đàn ông, cẩn thận đẩy vợ vào lò hỏa táng, đừng đợi vợ bỏ chạy rồi mới khóc nhè đẩy nhé!]
Cô chuyển giao diện trò chuyện và tiếp tục trò chuyện với Khương Ngọc Doanh, chủ đề kéo dài từ "Có những tên đàn ông không thể thuyết phục nổi, rốt cuộc thì đàn ông là những sinh vật kiểu gì thế, sao có thể máu lạnh đến mức như vậy?"
Khương Ngọc Doanh hiểu được một số manh mối trong phần tin nhắn của cô ấy, hỏi: [Em tỏ tình thất bại rồi sao? ]
Lâm Lan: [Khóc hu hu jpg. Không có, Phó Châu đã từ chối em rồi. ]
Khương Ngọc Doanh: [ Lý do? ]
Lâm Lan kể lại câu chuyện một cách chi tiết.
Để khiến bản thân nổi bật trong mắt Phó Châu, cô đã cố tình trang điểm rất lâu, hơn nữa còn trang điểm đậm, tóc thẳng uốn thành sóng lớn, váy dài đến đầu gối màu đỏ, đi ủng cao màu đen.
Nước hoa cũng là loại có mùi mạnh nhất, có thể mang đến sự bùng nổ hương thơm khi đi dạo.
Cô hào hứng tung tăng đi tới bên cạnh Phó Châu, còn cố tình trịnh trọng nói: "Phó Châu, em có chuyện muốn nói với anh."
Cô thường gọi anh ấy là anh Châu, nhưng đây là lần đầu tiên cô gọi anh ấy bằng cả họ và tên.
Phó Châu khẽ nhíu mày: "Có chuyện gì vậy?"
Lâm Lan nhìn vẻ mặt của anh, giờ phút này tất cả dũng khí của cô giống như quả bóng bay bị chọc thủng, "bốp bốp" nổ tan tành, tư thế bá đạo trong nháy mắt biến mất, cô cúi đầu nhỏ giọng nói: "Em... em thích anh .”
“Cái gì?” Thanh âm của người đàn ông cực kỳ trầm thấp, đầu ngón tay xoa cái ly trong tay, dường như anh không lường trước được cô sẽ nói như vậy, mí mắt hơi hơi nhếch lên.
Lâm Lan cắn môi: "...đồng hồ của anh."
Phó Châu sửng sốt một chút, sau đó đưa tay xoa xoa đầu cô: "Ngày mai anh sẽ cho người làm mẫu nữ cho em."
"..." Vẻ mặt Lâm Lan đau khổ cắn cắn môi, trong lòng muốn nôn ra gần chết, cô đang nói cái quái gì vậy.
Thấy Phó Châu đứng dậy rời đi, cô tuyệt vọng ngăn cản anh lại, trong lòng như muốn nhũn cả ra, nhưng cô vẫn quyết tâm nhắm mắt lại nói: "Phó Châu, em thích anh đấy."
"Anh biết em thích đồng hồ của anh, ngoan, ngày mai anh sẽ nhờ người gửi cho em một cái."
“Không phải đồng hồ của anh.” Lâm Lan cãi lại.
“Vậy là vòng cổ sao?” Phó Châu có một chiếc vòng cổ mà anh đã đeo từ khi còn nhỏ, lúc đó Lâm Lan cứ nằng nặc đòi cho bằng được.
"Không phải đồng hồ đeo tay cũng không phải dây chuyền, mà là anh đó! Em thích anh!" Lâm Lan đứng lên,không ngừng thở hổn hển nói.
"..." Phó Châu chậm rãi ngẩng đầu, một lúc sau mới nói: "Lâm Lan, em đừng làm loạn