Lâm Thần Khuynh nghiêng eo hạ người xuống, đáy mắt giống như dải ngân hà, ánh sáng chói lóa cả mắt, anh nhìn cô rất tập trung và nghiêm túc, lông mi dài nhướng lên cong thành một đường vòng cung đẹp mắt.
Khi ánh sáng buông xuống, ánh sáng và bóng tối xen kẽ thành hình vòng cung kéo dài, một bóng dáng lờ mờ đứng thành một hàng phản chiếu dưới mí mắt .
Đôi mắt nhướng lên tiết lộ tâm trạng của anh lúc này.
Có một chút vui thích xen lẫn thoải mái.
Đó là biểu hiện cực kỳ hiếm hoi của anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chẳng qua Khương Ngọc Doanh không để ý tới, tất cả suy nghĩ của cô đều đổ dồn vào ý nghĩ “dựa sát nhau như vậy không thể nào thở được đâu.” Hơi thở ấm áp của người đàn ông tràn vào mũi cô, giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, thật là tê dại và cũng thật ngứa ngáy.
Cô lặng lẽ nuốt nước bọt, cảm giác bỏng rát không thể giải thích được dường như lại xuất hiện.
Cơ thể phản ứng lại đầu tiên, phần trên cơ thể từ từ ngả ra sau, sau đó lại ngả ra sau thêm chút... và sau đó ...
Lúc cô sắp ngã xuống, trên eo mình bỗng dưng xuất hiện thêm một bàn tay, cảm giác nóng bỏng xuyên qua lớp áo, sau đó là những tiếng nói nhẹ nhàng.
"Em đang luyện tập ngả eo sao?"
"..."
Trong vài giây, đại não của Khương Ngọc Doanh trở nên trống rỗng, cô không thể cảm nhận được gì khác ngoài làn hơi ấm áp quanh eo, thế là cô chỉ có thể vươn tay theo bản năng và nắm lấy cánh tay anh.
Tuy nhiên, đại tiểu thư nhà họ Khương đã quen thói cứng đầu, cho dù đang đói bụng cồn cào nhưng tốc độ trả lời của cô vẫn gấp đôi người bình thường, ngay khi anh vừa dứt lời, cô liền nhảy ra một câu: “Còn không phải tại anh à. "
“Tôi sao?” Vẻ mặt của người nào đó khi nhận được câu trả lời, thân thể dù có hơi cong lên một chút, nhưng lại không có ý muốn nâng người cô lên.
Thay vào đó, khi cô cố gắng đứng dậy, lực trên cánh tay anh nhẹ hơn, buộc cô phải nắm chặt lấy cánh tay anh hơn.
Nếu không, cô nghĩ bản thân sẽ thực sự ngã xuống đất.
Hơn nữa cô chắc chắn sẽ ngã trong tư thế khó xử.
Cô công chúa nhỏ nhà họ Khương không được phép phạm sai lầm như vậy, đặc biệt là trước mặt những người đàn ông chó má như anh đây.
"Nếu không phải anh tự nhiên đứng gần tôi như vậy, làm sao tôi có thể ..." Khương Ngọc Doanh rũ mi, vẻ mặt ửng hồng: "Tất cả đều là lỗi của anh cả."
Sau đó cô cắn môi: "Anh nói xem, có phải là lỗi của anh hay không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Về bản lĩnh đổi trắng thay đen của mình, nếu cô đã nhận đứng hạng hai thì chẳng ai dám đứng hạng nhất cả.
Lâm Thần Khuynh nhìn xuống cô, như thể đang đánh giá cao điều gì đó.
Khương Ngọc Doanh không có thời gian để ý đến đôi mắt nhỏ đang "nóng rực" của anh, điều cô nghĩ trong đầu chính là chân, eo, tay đều rất mỏi, rất mỏi.
Khắp nơi trên cơ thể cô đều mỏi nhừ, mọi cảm giác lưu luyến đều biến mất, cô cau mày nói: "Có phải anh muốn làm tượng hay không hả?"
"Nếu anh muốn thì tôi cũng không ngăn cản anh đâu, nhưng anh có thể kéo tôi đứng dậy được không."
"Tôi sắp không chịu nổi nữa rồi."
Khuôn mặt cô gục xuống, còn đôi chân thì run rẩy không ngừng, nếu không có cánh tay đang ôm eo mình thì có lẽ lúc này cô đã ngã lăn ra đất rồi.
Lâm Thần Khuynh nhìn cô chằm chằm, mi mắt anh nhướng lên: "Đây là động tác cầu xin của em sao?"
"..." OK, anh ta chắc hẳn rất thích chọc tức bà đây..
Một người đàn ông hãm tài dù không phải là chó thì cũng chẳng phải là người đàn ông thực thụ.
Khương Ngọc Doanh đưa tay chọc vào ngực anh, trên mặt mang theo nụ cười tươi rói: "Chồng à ~, em thật sự không thể chịu nổi được nữa, anh đỡ em lên có được không?"
Thậm chí cô còn chớp mắt vài lần khi nói, vẻ ngoài nũng nịu trông đáng yêu cực kỳ.
Tuy nhiên, cô biết người đàn ông chó má này sẽ không dễ bị mấy lời ngon ngọt như vậy thuyết phục. Ngay khi cô định nói thêm câu nữa, cánh tay quanh eo đột nhiên bị nhấc lên, cô nhanh chóng chuyển từ tư thế ngả người sang đứng thẳng.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy hạnh phúc khi được trở về mặt đất, hơn nữa còn cảm thấy tuyệt vời khi có thể hô hấp bình thường.
Hít thở vài hơi, cô chợt nhận ra điều gì đó.
Không đúng, sao hôm nay người đàn ông chó má này lại tỏ ra vẻ tốt bụng thế nhỉ?
Lần trước, mấy chuyện dỗ dành vài ba câu đâu có giải quyết gì được?
Hôm nay anh ta bị làm sao thế nhỉ?
Con chó mà cũng có lương tâm sao?
Biết bản thân đã làm gì sai sao?
Mấy phiên bản thiện lương giới hạn kia cuối cùng đã quyết định quay về cứu rỗi chúng sinh cho mỹ nhân tuyệt thế là cô ư?
Khương Ngọc Doanh cắn môi nghiêng đầu nhìn anh, cứ miên man suy nghĩ mà không chú ý phía dưới chân mình, đột nhiên chân cô chùng xuống, cảm thấy đau đớn dữ dội.
“Ui da.” Cô cau mày.
“Làm sao vậy?” Lâm Thần Khuynh đang tìm đồ thì nghe thấy tiếng cô kêu lên, quay lại nhìn cô: “Có chỗ nào bị thương sao?"
Khương Ngọc Doanh rút chân lại, cơn đau lại ập đến, cô vừa khóc vừa chỉ tay: "Chân tôi đau quá à."
Lâm Thần Khuynh rất cao, khoảng 1,8m, mỗi lần nói chuyện với Khương Ngọc Doanh anh đều phải cúi người xuống, từ trên nhìn xuống dường như cũng tạo ra một khoảng cách xa vời. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh khụy gối ngồi xổm xuống, dùng đầu ngón tay ấn vào chân cô: "Đau không?"
Khương Ngọc Doanh lắc đầu.
“Còn chỗ này?” Anh lại di chuyển đến mắt cá chân.
“Ui da.” Khương Ngọc Doanh gật đầu: “Đau quá.”
Lâm Thần Khuynh cầm chân của cô nhìn thật kỹ, không phải sưng đỏ, có lẽ chỉ là vết bầm nhẹ, xoa xoa vài lần, anh nói: "Em thử cử động một chút xem."
Từ nhỏ Khương Ngọc Doanh đã rất sợ đau, cùng một kiểu đau nhưng rơi vào người khác chỉ đau có tí xíu, nhưng rơi trên người cô thì lại đau rất dữ dội, khuôn mặt trắng bệch lắc đầu: "Không muốn cử động đâu."
Bụng lại lần nữa réo lên, nhưng lần này còn to hơn lần trước.
Khương Ngọc Doanh vừa đói vừa đau chân, lúc này tâm trạng cô vô cùng tồi tệ, sắc mặt vô cùng xấu xí.
Cô cứ cắn chặt môi không dám nhúc nhích vì sợ sẽ bị đau thêm.
Lâm Thần Khuynh ngẩng đầu nhìn cô, không biết ma sai quỷ khiến gì lại khiến anh lại làm cái loại chuyện này, anh đứng lên, lúc Khương Ngọc Doanh đang cau mày, anh đã cúi xuống ôm ngang người cô.
Đột ngột được anh bế kiểu công chúa, Khương Ngọc Doanh sửng sốt, cánh tay cô vòng qua cổ anh, hơn nữa còn có thể nghe thấy nhịp tim không đều của chính mình.
Tim đập nhanh quá đi mất.
Cô cảm thấy trái tim mình như có gì đó không ổn.
Thậm chí trong vài giây tiếp theo, cô còn nghĩ khi nào có thời gian phải đi bệnh viện kiểm tra một chút mới được.
Lâm Thần Khuynh bế cô từ phòng bếp ra phòng khách, nửa người cúi xuống đặt cô trên ghế sô pha, khi anh xoay người định rời đi, ngón tay của anh đã bị ai đó giữ chặt.
Khương Ngọc Doanh ngẩng đầu hỏi: "Anh đi đâu vậy?"
Lâm Thần Khuynh nói: "Tôi đi lấy hộp thuốc."
Phải thật lâu sau Khương Ngọc Doanh mới gặng ra một câu: "Ồ, ra là vậy, tôi hiểu rồi."
Lâm Thần Khuynh đứng ở nơi đó, một lúc sau mới hỏi: "Biết rồi còn không chịu buông tay."
Khương Ngọc Doanh nhìn theo ánh mắt của anh, lúc này mới để ý cô