Khương Ngọc Doanh cũng không phải là người dễ dàng nhận thua, khóe miệng mang theo nụ cười, ánh mắt cô nhướng lên, ngẩng đầu nhìn anh: "Được, vậy thì cứ thử xem."
Giọng nói vừa dứt thì có cuộc gọi đến, là một số lạ, cô cũng không biết là số của ai.
Nhưng điều đó không ngăn được cô hết giận anh.
Dưới ánh mắt lạnh lùng của anh, cô cười nói: "A lô."
Âm thanh vừa giòn tan vừa mềm mại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đầu dây bên kia có chút ngẩn ngơ không hiểu gì: "Doanh Doanh, anh là Thường Phi đây."
Giọng nói của người đàn ông vang lên lanh lảnh, nghe có vẻ rất phấn khích.
“A, Thường Phi.” Nụ cười trên mặt Khương Ngọc Doanh dần dần phóng đại, ánh sáng trong mắt cô khúc xạ đến đôi mắt của Lâm Thần Khuynh, dường như chói mắt hơn bao giờ hết.
Thậm chí vẻ mặt của Lâm Thần Khuynh còn tối sầm lại.
Dường như dù Khương Ngọc Doanh có giẫm phải bom cũng không thèm ngoảnh đầu quay lại, cô nhẹ giọng hỏi: "Anh về nhà rồi sao?"
Thường Phi trở về: "Ừm, anh vừa mới về tới."
Khương Ngọc Doanh ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lâm Thần Khuynh, muốn xem cái tên chó má này có thể chống đỡ được bao lâu, tay phải buông thõng bên người nhẹ nhàng gõ lên bức tường phía sau, vừa nói vừa đếm thầm.
"Doanh Doanh, ngày mai em có rảnh không? Anh muốn mời em đi xem phim."
"Đương nhiên, nếu không thích xem phim truyền hình, chúng ta cũng có thể xem phim điện ảnh khác, gần đây có mấy bộ phim tình cảm mới ra rất hay đó."
Khương Ngọc Doanh rất sợ người nào đó không thể nghe rõ tiếng mình, thế là cố tình chuyển cuộc gọi sang chế độ loa ngoài, bên trong điện thoại lại vang lên tiếng của Thường Phi: "Nếu không chúng ta cùng nhau đi xem triển lãm nghệ thuật nhé. Anh nhớ em rất quan tâm đến hội họa hồi còn đi học."
"Nếu em muốn đi nghe ca nhạc cũng có thể."
Trong đầu Thường Phi chỉ tràn ngập một suy nghĩ đó chính là nhất định phải hẹn được cô ra ngoài cùng mình.
"Chuyện này..." Khương Ngọc Doanh vẫn chưa mở miệng đáp ứng, cô chỉ nhướng mày nhìn Lâm Thần Khuynh.
“Gần đây có phải em đang rất bận không?” Thường Phi thông cảm nói: “Không sao, anh có thể đợi em mà.”
Để thể hiện hình ảnh một người đàn ông cực phẩm 100%, anh lại tiếp tục nói: "Anh đợi bao lâu cũng không thành vấn đề".
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Ngọc Doanh nhướng mày với Lâm Thần Khuynh, như muốn nói: Nghe đi này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là những gì một người đàn ông bình thường nên nói.
“Ngày mai, ngày kia, ngày mốt, hay tuần sau…” Thường Phi còn chưa nói xong, trong điện thoại đã truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Ngày mai, ngày kia cô ấy không rảnh, ngày mốt hay tuần sau cũng không rảnh!"
Thường Phi đang mơ màng “sắp được hẹn hò với người trong mộng”, bỗng nhiên bị một tiếng động lớn đánh thức, trong lòng chợt buồn bực: “Anh là ai?”
Lâm Thường Khuynh lạnh lùng lên tiếng: "Cô ấy luôn ..."
Cô còn chưa nói xong đã bị giật lại điện thoại, Khương Ngọc Doanh nhấn loa ngoài, thuận theo lời Lâm Thần Khuynh: "Anh...trai lớn của em."
“Anh trai..?” Thường Phi không nhớ Khương Ngọc Doanh còn có người anh trai nào khác, đang định mở miệng hỏi một câu, Khương Ngọc Doanh đã vội vàng nói: “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, thôi nhé, tạm biệt.”
Sau đó cô vội vàng cúp điện thoại.
Cuộc hôn nhân này người ngoài không nên biết, ngoài nội dung trong thỏa thuận, có một điều kiện rất quan trọng đó là tính chất công việc của cô.
Tình trạng hôn nhân của diễn viên phải được giữ bí mật.
Khương Ngọc Doanh thở ra một hơi dài, thật nguy hiểm, suýt chút nữa bí mật của cô đã bị lộ mất .
Hơi thở còn chưa kịp ổn định, trên đỉnh đầu liền truyền đến một thanh âm chất vấn: "Bà Lâm đây hình như rất sợ thì phải?"
"..."
"Nếu em quan tâm đến anh ta như vậy, sao em lại đồng ý lấy tôi chứ?"
"..."
Có lúc Khương Ngọc Doanh rất muốn đập cái đầu của người đàn ông này ra xem bên trong chứa cái gì, cô đây có phải đang rất vui hay không? Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Con mắt nào của anh nhìn ra rằng cô rất quan tâm đến người kia hả?
Cô làm vậy chính là vì công việc đấy.
Thế là cô mở miệng giải thích: "Đó là vì tôi. . ."
Đợi đã, tại sao cô phải giải thích cho anh hiểu chứ?
Cô cũng đâu có làm gì sai chứ?
Thế là vì muốn đổi chủ đề, Khương Ngọc Doanh giương cổ nói: "A, tôi sợ anh hiểu lầm thôi."
Lần này Lâm Thần Khoanh thật sự rất tức giận, cũng không biết tại sao bản thân lại tức giận đến thế, vươn tay ôm lấy eo của cô, anh dùng sức kéo cô lại gần mình: "Tôi không cho phép."
Thân thể hai người ép sát vào nhau, hơi nóng truyền qua quần áo rất nóng, rất nóng.
Mặt Khương Ngọc Doanh không tự chủ đỏ lên, lỗ tai cũng thoáng đỏ ửng, mùi bạc hà trên người anh quá nồng khiến miệng cô khô khốc, nói năng thiếu tự tin: “Anh không cho phép cái gì?”
“Không cho phép em lại đi gặp anh ta.” Lâm Thần Khuynh kiên định nói.
Bình thường anh hay nói với cô bằng giọng điệu ra lệnh, sau đó cô sẽ tức phận xoay người bỏ đi, nhưng lúc này không biết là do nóng nảy hay vì cái gì khác, mấy lời phản bác đã đến kẽ rằng nhưng đành phải nuốt trở lại.
Cô không trả lời.
Cảnh tượng này lọt vào mắt Lâm Thần Khuynh như một sự phản đối thầm lặng, đầu ngón tay nâng cằm cô lên, trầm giọng hỏi: "Đã nghe rõ chưa?"
Khương Ngọc Doanh nhìn anh chằm chằm, ánh mắt từ vầng trán nhẵn nhụi rơi xuống sống mũi cao, rồi đến đôi mắt đen sâu thẳm kia, cô cứ thế nhìn anh, ngón tay đột nhiên co lại.
Trong khi cố vùng vẫy thoát ra, cô nói: "Anh quản được tôi chắc."
Nói xong, cô liền nhấc chân muốn rời đi, Lâm Thần Khuynh kéo cánh tay của cô lại: "Đi đâu hả? Chúng ta còn chưa nói chuyện xong."
"Đi tiểu." Khương Ngọc Doanh không khách khí hỏi: "Làm sao thế? Đến cả chuyện này cũng cần phải xin phép anh sao?"
Người nào cũng đều có ba điều khẩn cấp, và không ai có thể ngăn cản họ.
Cho dù là một người bình tĩnh như Lâm Thần Khuynh, nhưng khi nghe thấy điều này vẻ mặt cũng hơi khựng lại đôi chút, anh rút tay về, chỉ nhẹ nhàng nói: "Em đi đi, tôi đợi em ở đây."
Đi tiểu chỉ là một cái cớ, nhưng nếu anh đã muốn đợi, vậy thì cứ đợi đi.
Khương Ngọc Doanh hốt hoảng chạy vội vào phòng tắm.
Khi cánh cửa vừa khép lại, điện thoại di động của Lâm Thần Khuynh liền reo lên, Lâm Lan với vai trò thái giám trong "Hoàng đế không vội vàng giết chết thái giám", cô đã tìm thấy nhiều trang web trên Internet về cách chung sống hòa thuận như một cặp vợ chồng.
Các trang web lần lượt được gửi vào điện thoại của Lâm Thần Khuynh.
#Vợ nói gì cũng đúng, đừng bao giờ đối đầu trực tiếp với vợ#.
#Là người đàn ông tốt thì không bao giờ tỏ ý ghét vợ#
#Người vợ tốt chính là được chồng cưng chiều#
#Người chồng biết dỗ dành phụ nữ mới là đàn ông đích thực, gia đình có thịnh vượng hay không phụ thuộc vào việc người đàn ông đó có đối xử tốt với phụ nữ hay không.#
#Mười biệt danh thân mật giữa vợ và chồng.#
#Những niềm vui nho nhỏ giữa vợ chồng với nhau.#
#Nếu bạn muốn lấy trái tim của một người phụ nữ, bạn phải nắm lấy dạ dày của cô ấy trước.#
Phía bên dưới cô còn đăng thêm một bộ công thức nấu ăn cho sức khỏe.
Hơn nữa còn kiên nhẫn dạy dỗ anh: [Anh trai, em biết anh có rất nhiều việc phải làm mỗi ngày, nhưng di sản tổ tiên của nhà họ Lâm chúng ta không thể bị lãng quên, năm đó cha cũng đã dùng thủ đoạn này để theo đuổi mẹ đấy. Anh ơi, anh à, mấy cái này chính là kho báu đấy.]
Lâm Thần Khuynh dùng đầu ngón tay xem từng cái một, đó đều là chữ viết tay của cha anh.
Lâm Lan: [Anh trai này, gần đây em rất thích một chiếc túi, lát nữa em sẽ gửi link cho anh, anh nhớ mua cho em nhé. Dễ thương, jpg. ]
Giây tiếp theo, Lâm Thần Khuynh liền nhận được một đường liên kết, anh nhanh chóng nhấp vào và trực tiếp trả tiền.
Lâm Lan gửi đến một loạt biểu tượng cảm ơn, nhưng Lâm Thần Khuynh phớt lờ chúng và nhìn chằm chằm vào công thức cô gửi một lúc lâu, đôi mắt đen của anh dần nóng lên.
Cao Huy gọi điện đến nói rằng đang bị kẹt xe, phải mất một lúc mới đến nơi được.
Người đàn ông trẻ tuổi tài