Em muốn ăn thế nào?
Muốn được ăn cái gì cứ nói ra?
Khương Ngọc Doanh nghĩ rằng anh đang lái xe, nhưng cô không thể chứng thực chuyện đó.
Khuôn mặt đỏ bừng, cô nhắn tin trả lời anh: [Anh thật phiền phức. ]
Lâm Thần Khuynh: [Em bị ốm sao? ]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Ngọc Doanh: ...
Đây có phải là cách mà con người nói chuyện với nhau chăng?
Có phải não đã bị úng rồi không?
Cô gõ ngón tay lên bàn phím.
Lâm Thần Khuynh nhận được một hàng biểu tượng cảm xúc từ cô, nào là đôi mắt của chú mèo con không ngừng nhấp nháy, mấy cái sticker vui nhộn và dễ thương.
Tất nhiên, nếu để ý kỹ hơn, có thể nhìn thấy cứ hai biểu tượng cảm xúc đáng yêu và dễ thương lại có một biểu tượng trợn mắt xen lẫn trong đó, thoạt nhìn khá hài hòa.
Lúc mấy biểu tượng cảm xúc được gửi đến, Cao Huy đang đưa tài liệu cho Lâm Thần Khuynh vô tình nhìn thấy đống biểu tượng cảm xúc trên điện thoại của anh, thế là lại bắt đầu giở bệnh nghề nghiệp trợ lý của mình.
"Các cô gái ngày nay thích sử dụng biểu tượng cảm xúc để thể hiện tâm trạng của họ."
Lâm Thần Khuynh cầm bút ký tên, ngước mắt liếc nhìn giao diện trò chuyện, nhẹ giọng hỏi: "Vậy cậu cảm thấy phu nhân bây giờ đang có tâm trạng gì?"
Cao Huy chỉ vào biểu tượng cảm xúc mèo con đang cười toe toét và nói: "Tất nhiên là phu nhân đang rất vui. Anh nhìn xem, chú mèo con này cười ngặt nghẽo đến nỗi mắt của nó gần như chả thấy đâu".
“Còn cái này thì sao?” Lâm Thần Khuynh lập tức chú ý đến sự khác biệt trong một hàng biểu tượng cảm xúc, dùng đầu ngón tay của trắng của mình chọc mạnh một cái: “Vậy còn cái này?”
Hai biểu tượng cảm xúc mà anh chỉ vào trông giống như đang cười, nhưng thực ra lại đang chế nhạo, sau đó còn trợ trắng cả mắt, nhưng vì nhịp điệu nhấp nháy giống nhau nên hầu hết mọi người không phát hiện ra.
Cao Huy nhìn kỹ hơn, vừa phàn nàn về tính nói nhiều của bản thân, vừa hét thầm trong lòng: "Phu nhân à, cô đang muốn giết tôi có phải không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu ho nhẹ một tiếng: "Kiểu biểu tượng cảm xúc này còn nói lên rất nhiều điều."
Lâm Thần Khuynh đặt bút xuống, ngả người ra sau và nhướng mày: "Nói đi, tôi đang lắng nghe đây."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Phu nhân đã gửi tổng cộng mười một biểu tượng cảm xúc, điều đó có nghĩa là gì?" Cao Huy nói: "Mười một và mười một, có nghĩa là phu nhân có một trăm lẻ một sự hài lòng đối với anh đấy."
Cậu lướt đầu ngón tay và chạm vào biểu tượng cảm xúc đảo mắt: "Tổng giám đốc Lâm, anh xem cái biểu tượng cảm xúc này thú vị đến mức nào, cái này có thể khiến anh bật cười đấy."
Lâm Thần Khuynh cầm điện thoại lên và nhìn nó cẩn thận, nhưng anh không thấy nó có ý muốn chọc anh cười.
Cao Huy: "Chắc phu nhân nghĩ rằng anh làm việc quá sức, cho nên cô ấy đã cố tình tìm mấy cái biểu tượng cảm xúc như vậy để cho anh có chút thời gian vui vẻ."
“Phu nhân thật sự rất chu đáo.” Cậu vừa cười vừa nói: “Ha ha, thật là buồn cười.”
Cao Huy cười đến chảy cả nước mắt: "Tổng giám đốc, anh xem này, có thấy buồn cười không nào?"
Lâm Thần Khuynh nheo mắt nhìn cậu với ánh mắt "đang nhìn một thằng ngu", khuôn mặt không chút ấm áp nói: "Buồn cười lắm à?"
Cao Huy gật đầu: "Thật buồn cười, ha ha ha."
Lâm Thần Khuynh bĩu môi: "Được rồi, tự đứng trong góc mà cười đi."
Tâng bốc không được thì bị bắt đứng trong góc, trong lòng Cao Huy cảm thấy rét lạnh, lúc xoay người lại còn sống chết muốn nói thêm một câu: "Tổng giám đốc Lâm, thật ra phu nhân... cô ấy...."
Lâm Thần Khuynh nghiêng mắt nhìn sang, Cao Huy thấy vậy liền vội vàng rụt cổ và nhỏ giọng lẩm bẩm: "Phu nhân thực sự quan tâm đến anh đấy."
Cái này là cậu đoán bậy thôi.
Toàn là bốc phét cả.
"Đi ra ngoài."
"Tôi……"
"Đứng ngoài cửa."
"……Vâng."
Trợ lý Cao đã tốt nghiệp nhiều năm, nhưng hôm nay cậu lại phải nếm trải cảm giác bị phạt đứng lớp lần nữa, vài trợ lý trẻ tuổi từ văn phòng trợ lý còn cố ý đến gặp cậu để nhờ cậu chỉ dẫn thêm, nhưng đều bị cậu nhìn sang chỗ khác.
Sau đó, trong công ty bắt đầu lan truyền rầm rộ tin đồn rằng trợ lý Cao là người luôn được tổng giám đốc tin tưởng nhất, nhưng hôm nay lại bị tổng giám đốc trách mắng vì làm sai chuyện gì đó.
Thế là chỉ trong một thời gian ngắn, những tin đồn về hành động vị tha, máu lạnh và tàn nhẫn của Lâm Thần Khuynh đã lan truyền khắp công ty, mọi người trong tập đoàn Lâm thị đều gặp nguy hiểm, lo sợ mình sẽ trở thành bia đỡ đạn tiếp theo.
Ngay cả một vài chi nhánh của tập đoàn Lâm thị vốn định làm vài trò lén la lén lút cũng phải dừng lại để thăm dò động tĩnh.
Rốt cuộc, không ai muốn đến một nơi xa xôi hẻo lánh mà ngay cả chim cũng chẳng có chỗ đi vệ sinh như Châu Phi cả.
Hành động không cố ý của Lâm Thần Khuynh thực sự đã ngăn chặn một âm mưu trộm cắp thương mại và thành tích của tập đoàn Lâm thị đã được cải thiện một điểm.
Mà cái người đã châm ngòi cho sự việc lần này - Khương Ngọc Doanh vừa ký hợp đồng thành công với ông chủ showbiz, bọn họ đã hẹn nhau cùng ăn cơm trưa.
Thật trùng hợp, địa điểm ký kết rất gần với trụ sở của tập đoàn Lâm thị, nhà hàng ăn trưa cũng được chọn gần đó, chính là khách sạn Phượng Hoàng đối diện với tập đoàn Lâm thị.
Suýt chút nữa Cao Huy đã bị trật chân vì đứng cả buổi sáng, tới gần trưa cậu mới được giao nhiệm vụ, ông chủ nhà mình muốn ăn trưa cùng với ông Vương nên đã vội vàng chạy đi thu xếp.
Khách sạn Phượng Hoàng ở phía đối diện mới khai trương nên rất tốt, tiêu chuẩn năm sao, món ăn thuộc hàng thượng hạng, cậu quyết định đặt chỗ ở bên đó, chọn một phòng riêng tốt nhất cho ông chủ của mình, nó có tên là: Thiên đường.
Cao Huy nhìn hai chữ "Thiên đường" trước mặt, nhưng không hiểu sao mí mắt phải của cậu cứ co giật liên tục, từ khóe mắt cậu liếc nhìn dòng chữ "Tiến về mặt đất" phía bên cạnh, mí mắt phải của cậu ngày càng giật nhanh hơn, cậu có một cảm giác rất không ổn, dường như có chuyện gì đó không tốt sẽ xảy ra.
Nhưng cậu không có thời gian để nghĩ về điều đó, bởi vì hai ông chủ đã đến, cậu mỉm cười chào đón họ: "Ngài Lâm, ngài Vương, mời đi lối này."
Lâm Thần Khuynh gật đầu ra hiệu cho ông Vương đi trước, sau đó cũng đi theo phía sau vào phòng, khi cánh cửa đóng lại, một nhóm người từ phòng "Tiến về mặt đất" bên cạnh cũng đi vào.
Người cầm đầu là một thanh niên tóc nhuộm vàng, chính là ông chủ showbiz như trong miệng Mateo.
Trên mặt lộ ra nụ cười tươi, ông chủ showbiz nhẹ giọng nói với mỹ nữ bên cạnh: "Doanh Doanh, chỗ này nấu đồ ăn rất ngon, lát nữa chúng ta ăn nhiều một chút nhé."
“Cám ơn tổng giám đốc Hạ nhé.” Khương Ngọc Doanh cong môi cười.
“Cảm ơn gì chứ.” Vừa nói, người đàn ông vừa đưa tay ra, ngay vừa lúc sắp chạm vào Khương Ngọc Doanh thì bị cô thụt lại, Hạ Thần xấu hổ co rút ngón tay lại: “Đều là người của mình mà.”
Khương Ngọc Doanh lùi lại vài bước để anh ta bước vào trước, sau khi anh ta ngồi xuống, cô cũng ngồi xuống một chiếc ghế khác, ở giữa vẫn còn hai chiếc ghế trống.
Mateo vừa định ngồi xuống thì bị người đàn ông nhìn chằm chằm, anh ta cười nói: "Anh ngồi đó để tôi gắp đồ ăn cho Doanh Doanh."
Khi đi ngang qua Doanh Doanh, anh đã cố tình nháy mắt với cô.
Đó là ông chủ của khách quen, cô phải hết sức bình tĩnh và đừng có gây rắc rối đấy.
Khương Ngọc Doanh không bao giờ chủ động gây rắc rối, nhưng nếu người khác đi quá xa,