Giả Hôn

Chương 24


trước sau


Sau đó, khuôn mặt của ‘anh trai cô ấy’ giống như được bôi nhọ nồi vậy. Lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được bộ mặt đó đang trở nên càng ngày càng đen hơn, đôi mắt híp lại vẻ mặt càng thêm lạnh lùng. 
Khương Ngọc Doanh nghiêng ngả lảo đảo đi tới, vừa đi vừa kêu: “Anh ... anh ơi..."
Mã Điêu đưa đỡ trán, anh thực sự không nỡ  nhìn.
Cao Huy che ngực, xác định trái tim mình vẫn còn đập.
Thường Phi đưa tay ra muốn giúp cô, nhưng lại bị Mã Điêu đoạt trước: “Để tôi, để tôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh đỡ lấy cánh tay của Khương Ngọc Doanh: “Bà cô của tôi ơi, cô có thể đừng gây chuyện nữa có được không?”
Khương Ngọc Doanh cười hì hì, đứng nghiêm tại chỗ giống như một nhóc học sinh tiểu học ngoan ngoãn: “Không, vấn, đề!”
Ngay khi Mã Điêu đang định hít một hơi thật sâu, anh đột nhiên nghe thấy tiếng cô hét to: "Anh ơi!"
Sau đó cô bước nhanh về phía trước.
Lâm Thần Khuynh đứng thẳng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn cô đi tới, ngoại trừ hai chữ ‘lại đây’ kia thì anh không nói thêm một lời.
Một bước, hai bước, ba bước ...
Cô dần dần đến gần, ánh mắt cười cong cong tựa trăng khuyết, đôi mắt đen nhánh hàm chứa ý cười nồng đậm, có lẽ bởi vì say rượu nên không chỉ gương mặt mà vành tai cũng ửng hồng nhàn nhạt. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô lộ ra một loại vẻ đẹp khó tả, giống như một đóa hoa hồng đỏ chớm nở, khoe ra vẻ đẹp của mình với thế nhân.
Không biết vì sao, Lâm Thần Khuynh không thích người khác nhìn thấy bộ dáng cô như thế này, thậm chí còn cho rằng chỉ có mình anh mới đủ tư cách để trở thành người thưởng thức đóa hoa kia.
Anh liếc nhìn mắt cá chân cô một cái, thấy cô không có gì khác thường, lông mày vẫn luôn cau lại mới khẽ thả lỏng, bàn tay đút trong túi quần chậm rãi duỗi ra, định đón lấy, ‘bông hoa nhỏ’ đang tiến lại gần.
Khương Ngọc Doanh duỗi cánh tay, không ngừng gọi: "Anh, anh, anh…”
Lực chú ý của mọi người đều rơi vào trên người Lâm Thần Khuynh, Thường Phi híp mắt nhìn kỹ, đột nhiên đôi mắt híp lại của hắn đột nhiên mở to, vẻ mặt khó tin.
Cái miệng của Mã Điêu cũng mở lớn, cái quần què gì kia?
Chỉ có hai người sững sờ tại chỗ.
Một người là Lâm Thần Khuynh, ánh mắt sáng quắc nhìn hai người bên cạnh, ánh mắt giống như mang theo dao găm, cả tóc của Cao Huy cũng không tha.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một người khác là Cao Huy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu á? Cậu bị oan nha.
Phu nhân ơi cô đang làm cái gì thế?
Sự tình quay lại một phút trước, Khương Ngọc Doanh gượng gạo bước thẳng về phía Lâm Thần Khuynh, khi mắt thấy sắp bắt lấy cánh tay anh thì cô quay đi, quay về phía sau híp mắt cười nói với Cao Huy đang ngây ra như phỗng: "Anh ơi."
"..." Cao Huy như bị sét đánh, hóa đá tại chỗ.
Khương Ngọc Doanh sắp va vào Cao Huy thì bị cánh tay của Lâm Thần Khuynh chắn trước mặt, cô lại hô một tiếng: “Anh.”
Hai tiếng vừa ra, mọi người trong ghế lô cùng những cảm xúc khác nhau.
Thường Phi không thể hiểu được.
Thật ra không hiểu được không phải chỉ có mình Thường Phi, ngoại trừ Khương Ngọc Doanh ra thì không ai hiểu được. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Thần Khuynh quay lại nhìn cô một cái, trong ánh mắt kia chứa đựng rất nhiều điều, ba giây sau, anh quay người rời đi mà không nói gì.
Thân là trợ lý đặc biệt xuất sắc nhất, trước tiên Cao Huy đã đưa ra lời giải thích hợp lý: “Chỉ là trông giống nhau thôi, thật ra là không quen biết.”
Giải thích xong liền ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Đằng trước có đám lửa di động, cậu phải đi cứu hỏa đây, ò e ò e.
Cậu thật sự là quá khó khăn.
Mã Điêu cũng bị Khương Ngọc Doanh làm cho ngơ ngác, vẻ mặt ‘phim truyền hình cũng không dám diễn như vậy’, anh tiến lên vài bước đỡ lấy cô, nói với Hạ Thần: “Hạ tổng, tửu lượng của Doanh Doanh không tốt, cô ấy đang say, vừa rồi nhận sai người, mong anh đừng để ý.”
Hạ Thần xua tay: "Không có việc gì."
Thường Phi bước tới: "Tôi đưa mọi người về.”
Đưa bọn gì họ về á?
Đừng.
Anh bạn này chán sống rồi à?
Mã Điêu lịch sự nói: "Chúng tôi lái xe đến, không cần đưa về đâu.”
Lúc đỡ Khương Ngọc Doanh ra khỏi ghế lô, thấy bọn họ còn đi theo sau, anh cố ý dừng lại, nói: "Các anh cứ ăn đi.”
Đi được một đoạn rồi mà vẫn có thể nghe thấy Thường Phi oán giận: "Anh họ, sao anh lại kéo tay áo của em..."
Bước vào thang máy, Mã Điêu còn đang lo lắng không biết làm sao đưa người ra ngoài, mà người bên cạnh lại như đầy máu sống lại, đưa tay kéo tóc hai cái rồi điềm nhiên nói: “Được rồi, em tự đi."
"..." Mã Điêu ngạc nhiên nói: "Em không say sao?"
Khương Ngọc Doanh bĩu môi: "Em chỉ uống có chút xíu à, làm sao mà say được."
"Vậy em vừa rồi là sao?"
"Giả vờ đấy."
“Tại sao?” Mã Điêu phát ra câu hỏi từ sâu thẳm linh hồn, dựa vào vách thang máy hỏi lý do.
“Không giả vờ say thì sao em ra khỏi đó được?” Khương Ngọc Doanh giải thích.
Đương nhiên, đây chỉ là lý do bên ngoài, thật ra còn có một nguyên nhân rất quan trọng khác, cô phát hiện tên đàn ông chó má kia rất bủn xỉn, chuyện nhỏ bằng con muỗi anh cũng tức giận, cái lúc nhìn thấy Thường Phi đã hận không thể nuốt sống người ta. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô thực sự sợ rằng nếu anh vô tình nói ra điều gì đó, kia rất có thể là chuyện xấu.
Mã Điêu suy nghĩ một lúc thì cảm thấy lý do này không thuyết phục, anh nhìn cô từ trên xuống dưới: "Chỉ vì cái này? không còn gì khác à?”
“Không có gì khác.” Khương Ngọc Doanh hất mái tóc dài trên vai cô ra sau, thấy anh không tin, cô thẳng thắn nói: “Được rồi được rồi, còn có nguyên nhân khác.”
“Để anh đoán nhé.” Mã Điêu sờ má nói: “Có phải là vì Tổng Giám Đốc Lâm?”
Khương Ngọc Doanh cho anh một ánh mắt tán dương: “Cũng không hẳn, lỡ như anh ta nói ra chuyện bọn em đã kết hôn, về sau chúng ta lăn lộn trong cái giới này như thế nào.”
Mã Điêu chọc vào trán cô, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Nghệ sĩ khác chỉ ước gì mình có thể có quan hệ với mấy anh trai đẹp zai, nhà giàu, quan hệ rộng, em thì hay rồi, lưng dựa đại thụ còn muốn che che giấu giấu, em đây là không muốn để cho Tổng Giám Đốc Lâm nâng đỡ em à?”
“Nâng đỡ em?” Khương Ngọc Doanh lấy trong túi ra gương trang điểm và son môi, vừa sửa sang lại lớp trang điểm vừa nói: “Để cho em sống thêm vài năm đi.”
Tính tình của tên đàn ông chó má như thế nào cô còn không hiểu à?
Anh chính là cái loại người cho dù lên giường mà vẫn nề nếp đấy. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động

lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nâng đỡ cô?
Cho cô đi cửa sau?
Đừng có mơ.
Căn bản không có khả năng.
Mã Điêu không biết đấy là tiểu tình thú trong cuộc sống của vợ chồng bọn họ, tự động lý giải lời của cô thành ‘rắc cơm chó khoe ân ái’, phụ họa nói: “Được được được, chúng ta không cần anh ta nữa, chúng ta dựa vào bản thân.”
"Nhưng mà này Doanh Doanh à, giới giải trí thật sự không phải cái nơi chỉ dựa vào bản thân mà kiếm được miếng ăn đâu, quan hệ cũng rất quan trọng đấy.”

Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘quan hệ’.
Khương Ngọc Doanh cất gương và son môi đi: "Anh yên tâm đi, em chắc chắn có thể đi.”
Tuy rằng không biết cô lấy đâu ra phần tự tin này, nhưng không thể không nói loại tinh thần không phải chịu thua này khiến Mã Điêu rất vui vẻ, sau khi bước ra khỏi thang máy, anh vẫn luôn trò chuyện với cô về công việc, bất tri bất giác đã xuống xe. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mã Điêu dựa theo hướng dẫn tìm được Thịnh Hải công quán, trước đây anh chỉ nghe nói chứ chưa từng đến đây.
Anh chưa bao giờ biết ở Nam Thành có một nơi thế ngoại đào nguyên* như vậy, hơn nữa thế ngoại đào nguyên này vậy mà lại là ở ngay trong - thành - phố!
*Thế Ngoại Đào Nguyên là một trong những địa điểm du lịch cấp AAAA quốc gia đầu tiên được xây dựng dựa trên cảnh đẹp trong bài thơ "Đào hoa nguyên ký" của nhà thơ Đào Uyên Minh danh tiếng thời nhà Tấn và Lưu Tống.
Anh không khỏi wow một tiếng, này phải tốn bao nhiêu tiền a?
Tựa vào cửa kính ô tô đã hạ xuống, anh hỏi: "Biệt thự ở đây đắt lắm à?”
Khương Ngọc Doanh suy nghĩ một chút rồi nói: “Chắc là rất rất nhiều tiền đi."
Có lần nghe mẹ chồng nhắc đến một lần, hình như là rất đắt đấy.
“Rất.. rất nhiều tiền?” Mã Điêu xuống xe: “Doanh Doanh, anh có một câu phải rút lại.”
"Câu gì?"
"Đùi của chồng em nhất định phải ôm, chúng ta nhất định phải tranh thủ ôm cây đại thụ lạnh vèo vèo này!"
Khương Ngọc Doanh: "Anh có tí liêm sỉ đi có được không?”
Mã Điêu: "Liêm sỉ có ăn thay cơm được không? Liêm sỉ có cho anh ăn no được không? Từ hôm nay trở đi anh đây chính là người không có liêm sỉ nhất!”
Anh trịnh trọng nói: "Em hỏi Tổng Giám Đốc Lâm một chút, xem xem có thiếu người gác cổng không?”
Khương Ngọc Doanh cho anh một ánh mắt xem thường, vẫy tay đuổi người đi, xoay người bước vào cửa. Thịnh Hải thực sự rất lớn, đi bộ một mình cũng phải mất hơn mười phút.
Chân Khương Ngọc Doanh kiều quý, đang định gọi điện thoại kêu tài xế tới đón mình thì Maybach đã vững vàng dừng ở bên cạnh, cửa sổ hạ xuống một nửa, cô nhìn thấy một gương mặt thanh thoát lộ ra.
Mày kiếm mắt sáng, ngũ quan ưa nhìn, chính là biểu cảm có gì đó không ổn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cô nhướng mày.
Ánh mắt của Lâm Thần Khuynh lướt từ trên xuống dưới, lia thành một đường thẳng, cũng không có ý định xuống xe mở cửa chào cô.
Khương Ngọc Doanh giậm giậm chân, lại nhướng mày.
Lâm Thần Khuynh vẫn ngồi yên bất động.
Mông Cao Huy như bị đóng đinh: "Tổng Giám Đốc Lâm, phu nhân hình như không say rượu, không ấy để tôi đón phu nhân lên xe.”
“Cậu nhàn lắm à?” Lâm Thần Khuynh lạnh lùng nói.
Cao Huy rụt cổ lại: "Cái kia... Phụ nữ là để dỗ dành mà.”
“Cậu hiểu rất rõ?” Những lời này như được nói ra từ mũi, nghe đến Cao Huy toát hết cả mồ hôi: “Không, không hiểu lắm.”
Phu nhân, tôi đã cố hết sức.
Khương Ngọc Doanh giơ tay lên, lung tung vẫy tay: "Mùi giấm từ đâu ra thế nhỉ? Nồng thật đấy."
Sau đó cô hỏi Lâm Thần Khuynh: "Anh không ngửi thấy à?"
Ánh mắt Lâm Thần Khuynh như mang theo khí thế ‘cô nợ tôi một trăm triệu’ đảo qua: "Tôi không ngửi được."
“Vậy có thể là mũi của anh có vấn đề.” Khương Ngọc Doanh học được cách dỗi người mà không lộ: “Có bệnh thì phải chữa đấy Tổng Giám Đốc Lâm.”
Hôm nay Tổng Giám Đốc Lâm chẳng những mũi có vấn đề mà ngay cả mắt cũng có vấn đề, bên trong như có một đám lửa nhỏ, giống như muốn thiêu chết cô.
Khương Ngọc Doanh đứng mấy phút, chân mỏi eo đau, cũng không có tâm tình muốn trêu chọc anh, nâng cằm nói: "Mở cửa."
Lâm Thần Khuynh lạnh lùng nói: "Em không có tay à?”
Mặt mày Khương Ngọc Doanh suy sụp, khóe miệng rũ xuống, ủy ủy khuất khuất nói: "Cẳng chân đau quá."
"Đầu gối mỏi quá."
"Chân cũng đau."
"Ai, gót chân cũng rách da rồi.”

"Anh thật sự không định quan tâm tôi đấy à?”
"Tôi không có sức mở cửa."
Cô lắc lắc cánh tay: "Tay rất xót nha."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bả vai cũng không thoải mái."
"Thắt lưng cũng không ổn rồi."
Chỉ trong một lát như vậy mà Lâm phu nhân đã biến từ giai nhân tuyệt  thành ‘người khuyết tật’, hơn nữa tình trạng của ‘người khuyết tật’ này tăng lên tỉ lệ thuận theo thời gian. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Dạ dày của tôi cũng..."
Cửa xe mở ra, Lâm Thần Khuynh đi xuống, lúc Khương Ngọc Doanh cúi người chống thắt lưng định đóng giả ‘bệnh nhân tàn tật’ thì ôm lấy cô.
Kế hoạch thành công, Khương Ngọc Doanh cười trộm.
Nhìn thấy vẻ mặt Lâm Thần Khuynh vẫn căng chặt, đầu ngón tay trắng nõn chọc chọc cánh tay anh: “Này, anh giận đấy à?”
‘Này’ không muốn để ý đến anh ta.
Khương Ngọc Doanh lại chọc chọc ngực anh: "Tổng Giám Đốc Lâm, anh rất tức giận sao?"
Tổng Giám Đốc Lâm vẫn không muốn để ý đến cô.
“Thôi mà, đừng giận nữa mà.” Khương Ngọc Doanh khẽ chọc yết hầu của anh: “Là tôi sai, tôi xin lỗi.”
Người ta đã ôm mình rồi thì thế nào cũng phải cho người ta chút lãi chứ.
Khương Ngọc Doanh tự nhủ với bản thân.
Lâm Thần Khuynh xoay người đặt cô vào trong xe, ra hiệu cho người lái xe nâng tấm chắn lên, lúc này mới có tâm tình nói chuyện với cô.
"Em sai chỗ nào?"
Câu hỏi này rất đáng để cân nhắc, Khương Ngọc Doanh nghĩ nghĩ: "Sau này tôi sẽ uống ít rượu."
"Chỉ uống rượu?"
"Ồ, ăn nhiều rau dưa."
Lâm Thần Khuynh: "Còn gì nữa?"
Khương Ngọc Doanh: "Cố gắng ngoan ngoãn.”
“Còn gì nữa không?"
Vẫn còn?
Sao lại còn nữa thế?
Tên đàn ông chó má nhà anh đừng có được một tấc lại muốn tiến một* bước nhé.
*Giống được voi đòi tiên.
Khương Ngọc Doanh chớp chớp mắt: "Không có.”
Sau đó nhìn đôi môi đang mím lại của anh, cô nói: "Tại sao anh không cho tôi một gợi ý nhỉ."
Lâm Thần Khuynh nhìn chằm chằm vào đôi mắt to ngây thơ vô tội của cô, bất ngờ kéo người qua, ôm eo cô hỏi: "Tôi là ai?"
Khương Ngọc Doanh nhịn không được muốn trợn mắt nói: "Lâm Thần Khuynh."
“Ai?” Lâm Thần Khuynh hỏi lại, có vẻ không hài lòng với câu trả lời.
Đôi mắt Khương Ngọc Doanh long lanh: "Chồng ơi ~~~"
Trong mắt Lâm Thần Khuynh như có điện, vẻ mặt lạnh lùng như tượng băng cũng thoáng buông lỏng ra.
Anh buông tay, kéo cà vạt, cánh tay thuận thế đặt lên lưng ghế, hai chân bắt chéo lại, dùng một loại khí thế như tham dự hội đấu giá, bình tĩnh nói:
"Nào, lại kêu thêm một lần."
 

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện