Khương Ngọc Doanh tức giận ba giây, trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy ý cười thản nhiên trong mắt anh, cô đột nhiên hiểu được gì đó.
Được rồi, anh đang trêu chọc cô.
Cô quay người lại, bất ngờ đưa tay ra gãi eo anh một cái: "Cho anh một cơ hội trả lời lại, tôi đẹp hay sợi dây chuyền đẹp?"
"Cũng có khác gì đâu.”
"Nói sai là phạt nặng à nha."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Thần Khuynh hứng thú với phần thưởng hơn, cúi đầu nói: "Phần thưởng là gì?"
Ôi cha cái người này, nói chuyện với tôi thì cứ nói đi, đứng gần vậy làm cái gì?
Khương Ngọc Doanh đưa tay sờ sờ một bên sườn cổ, sao lại thế này? Ngứa quá.
Cô mím môi, nghiêng người sang một bên, thuận thế tạo ra khoảng cách giữa hai người, hàng mi như đang nhảy múa, một lúc sau mới dừng lại, ngón trỏ đặt lên vai anh, nói: "Tránh xa một chút, tôi không thở được.’
Lâm Thần Khuynh rũ mi mắt chậm rãi nhìn cô một cái, vừa đứng thẳng người đồng thời đẩy ngón tay của cô ra: "Thưởng cái gì?"
Tất cả những xúc cảm của Khương Ngọc Doanh đều tập trung ở đầu ngón tay đan xen vào nhau của hai người, đầu cô như ù đi, giống như có người đang chơi đàn đột nhiên nhấn vào phím đen trắng, âm thanh vù vù quanh quẩn trong đầu cô thật lâu. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Thần Khuynh nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của cô còn tưởng là cô bị bệnh, vậy nên anh đưa tay lên sờ trán cô.
Khương Ngọc Doanh lấy lại tinh thần: "Làm gì đấy?"
Lâm Thần Khuynh: "Không phát sốt."
“Tôi không bị sốt.” cô nói.
"Vậy tại sao cô lại đỏ mặt?"
“Anh quản tôi làm gì, tôi vui là được.” Khương Ngọc Doanh làm bộ ghét bỏ quay đầu đi, xoay người rồi mới hít vào một hơi, đúng rồi, hôm nay cô làm sao thế nhỉ?
Sẽ không phải là thật sự bị bệnh chứ?
Sờ sờ trán, còn may, không sao hết.
Cử động cánh tay, vẫn ổn, không đau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Động động, cô đột nhiên phát hiện không ổn, một bên cổ lại bắt đầu ngứa, nói là ngứa thì có chút đơn giản, nhưng thật ra có hơi tê tê.
Này giống như ... nó giống như ...
Vừa xoay người, cô liền trợn tròn mắt: "Anh dựa gần như vậy làm chi?”
Lâm Thần Khuynh lắc lắc điện thoại: "Tôi có việc phải đến công ty trước đây.”
Khương Ngọc Doanh xua tay: "Đi đi, đi lẹ hộ cái.”
Cửa phòng mở ra lại đóng lại, Khương Ngọc Doanh đi vào phòng tắm, vừa mở vòi nước liền phát hiện một thứ kỳ lạ, bên cổ cô...Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không ngứa nữa.
…
"... Ừ, Lâm Lan, anh trai nhà em tặng chị ‘Trái tinh tình nhân’ nè, nguyên bộ luôn bé ơi.”
"Còn có đồng hồ số lượng có hạn lần trước đi Paris nhìn trúng nữa, anh ấy cũng tặng chị luôn nè.”
"Đúng rồi, có cả túi xách nữa, anh ấy một lần tặng chị mười cái lận.”
"..."
Lâm Lan vốn đang bế quan học cách theo đuổi người khác thì bị Khương Ngọc Doanh gọi ra, cả hai đang nói về tạp chí sinh hoạt nam nữ số mới nhất. Ai biết Khương Ngọc Doanh chuyển một cái đã sang tiết mục show ân ái rồi.
Cô ấy không ăn một miếng cá hồi nào, lại phải ăn mấy tấn cơm chó, ăn đến bụng no căng. Con dao nhỏ cắt chỗ này một chút, cắt chỗ kia một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn gục xuống.
Khương Ngọc Doanh Diễn trò cũng không khác lắm, cái gì nên thể hiện cũng đã thể hiện xong, có hơi vượt xa tưởng tượng của người thường, chờ khi Lâm Lan trở về nhà họ Lâm lan truyền lần show ân ái này ra, phỏng chừng tất cả mọi người đều sẽ biết cô và Lâm Thần Khuynh ân ân ái ái. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Được rồi, nên dừng lại.
Cô nói khá nhiều, có chút khát, Khương Ngọc Doanh uống một ngụm nước lớn, uống xong mới bắt đầu quan tâm đến trạng thái cảm xúc của cô gái đang thất tình.
"Lâm Lan, hai ngày nay em có liên lạc với Phó Châu không?"
Lâm Lan bĩu môi lắc đầu: "Không có."
“Tại sao không liên lạc?” Khương Ngọc Doanh hỏi.
“Không có mặt mũi.” Trước nay Lâm Lan chưa từng mất mặt như vậy, thổ lộ bị từ chối, giống như trong phút chốc mất hết thể diện, cô mới không thèm liên lạc với anh ta.
Khương Ngọc Doanh nhướng mày nói: "Em định thật định từ bỏ?"
“Vâng, từ bỏ thôi.” Lâm Lan kiên quyết nói: “Em muốn quên đi anh ta.”
“Phó Châu, anh đến rồi à.” Khương Ngọc Doanh nhìn thẳng phía trước, đột nhiên nói.
Lâm Lan đột nhiên quay người lại nhìn: “Ở đâu? Anh ấy ở đâu?”
Khương Ngọc Doanh cười khẽ ra tiếng: "Em cũng nói là quên, nhưng chị không nghĩ vậy đâu."
“Chị phải cho em thời gian đã chứ.” Dù sao cô ấy lặng lẽ thích người ta nhiều năm như vậy, nào có thể nói quên là quên, trí nhớ của cô ấy cũng đâu phải não cá vàng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Ngọc Doanh và Lâm Lan rất hợp tính, từ tận đáy lòng cô rất thích cô em chồng này, thân là chị dâu cô nào có thể trơ mắt nhìn cô ấy khổ sở.
Không được, cô muốn giúp cô ấy.
Khương Ngọc Doanh vỗ vỗ đầu cô: "Phó Châu không thích em, đó là bởi vì anh ta không có mắt, chị dâu giới thiệu cho em người tốt hơn.”
“Vẫn là thôi đi.” Lâm Lan khe khẽ thở dài: “Em cũng không có dự định yêu đương nữa đâu.”
"Không? Tại sao không? Chẳng lẽ em muốn thắt cổ đến chết trên cái cây Phó Châu này à?” Khương Ngọc Doanh nghiêm túc nói: "Chuyện này em cứ nghe lời chị, bắt đầu từ ngày mai, em phải đi xem mắt.”
“Xem mắt?” Lâm Lan sửng sốt” “Chị dâu, chị nghiêm túc đấy à?”
“Tất nhiên.” Khương Ngọc Doanh hỏi: “Em có kết bạn trên mạng với Phó Châu không?”
"Có."
“Tốt lắm.” Khương Ngọc Doanh gật đầu.
Lâm Lan không biết làm sao mới tốt, chỉ cảm thấy thật vớ vẩn, thời đại này rồi mà còn xem mắt cái gì, cô ấy mở miệng phản bác: "Xem mắt á, phương thức này xưa lắm rồi.”
“Chị với anh trai em gặp nhau bởi xem mắt đấy.” Khương Ngọc Doanh cười tủm tỉm nói: “Có xưa không?
Lâm Lan nuốt nước miếng, đồng ý: "Không, không xưa."
Khương Ngọc Doanh: "Tốt lắm, chị sẽ coi như em đồng ý rồi đấy.”
Lâm Lan: ...
Lâm Lan không ngờ được động tác của Khương Ngọc Doanh nhanh đến thế, ngày thứ ba đã sắp xếp xong cho cô rồi. Địa điểm hẹn gặp mặt là một quán cà phê, Khương Ngọc Doanh đeo kính râm, trước khi rời đi đã cầm đi điện thoại di động của Lâm Lan, Lâm Lan xem mắt không thể bị làm phiền. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác