Ánh mắt Khương Ngọc Doanh dừng trên người anh, cô dường như nghe được anh nói cái gì, mi dài chớp chớp: “Hả?"
Lâm Thần Khuynh đặt tay còn lại lên đầu gối, nhẹ nhàng gõ gõ hai cái, cằm giơ lên một độ cong không cao không thấp, nói lại một lần nữa: “Đến đây đi, tôi cho phép em lại gọi một lần nữa.”
Mày kiếm nhướng lên, trên mặt anh lạnh nhạt mang theo dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ, khiến Khương Ngọc Doanh trông mà muốn cởi giày ném lên mặt anh.
Con hàng này nào phải đơn giản như trong não có hố, này là thần kinh rung rinh, sinh ra ảo giác rồi.
Khương Ngọc Doanh đưa tay lên vuốt ve trán anh, lắc đầu thở dài: "Bệnh cũng không nhẹ, thật sự cần phải chữa trị."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô chống cằm dặn dò tài xế phía trước: "Tài xế, đến bệnh viện."
Giọng của Cao Huy qua tấm ngăn truyền đến: “Phu nhân, cô không thoải mái sao?”
Khương Ngọc Doanh liếc xéo Lâm Thần Khuynh, trong ánh mắt cảnh cáo của người đàn ông, cô từ từ nói: "Không phải tôi, là Tổng Giám Đốc Lâm của các anh."
"Ai nha, bệnh còn khá nặng đấy.”
"Đi chậm thì có 80% là không trị được đâu.”
"Không phải, đừng giảm tốc độ a, phải tăng tốc."
Khương Ngọc Doanh không hổ là diễn viên, một người diễn viên chuyên nghiệp.
Cao Huy gấp đến độ đổ mồ hôi, ông chủ không nói cũng không hạ vách ngăn xuống, cậu ta chỉ có thể cách tấm ngăn mà hỏi: “Tổng Giám Đốc Lâm, anh thế nào rồi? Còn có thể kiên trì được không?"
Lâm Thần Khuynh liếc mắt nhìn Khương Ngọc Doanh, thản nhiên mở miệng: "Tôi không sao."
"Nhưng phu nhân nói..."
"Phu nhân thích nói đùa.”
Làm một cẩu độc thân, Cao Huy thực sự không thể hiểu được ‘tình thú’ giữa hai vợ chồng, nhưng cậu lại không thể oán giận, chỉ có thể lấy ra khăn tay ngoan ngoãn lau mồ hôi trên trán. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trái tim của cậu lạnh vèo vèo.
Không biết bắt đầu từ khi nào mà Khương Ngọc Doanh đặc biệt thích nhìn vẻ mặt tức giận của Lâm Thần Khuynh, cô dùng sức áp chế khóe môi đang không ngừng vểnh lên, cố nhịn không cười ra tiếng.
Lâm Thần Khuynh nhẹ giọng nói: "Vui không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Ngọc Doanh có lẽ đã quen với việc nhảy lên đầu cọp nên nói gì cũng vô dụng, cô chớp chớp mắt: “Vui lắm.”
Lâm Thần Khuynh vươn tay làm bộ muốn kéo cô.
Khương Ngọc Doanh phản ứng trước một bước, nhích mông lui về phía sau, hai mắt híp lại, như là đang nói: xem đi, anh không bắt được tôi.
Cô chỉ lo lùi về phía sau, không thèm nhìn kỹ, sức nảy lên có hơi quá một chút, đầu đập vào nóc xe, tiếng ‘độp’ rõ to vang lên khiến trái tim Cao Huy ngồi phía trước lại run lên, mồ hôi lại chảy ròng ròng.
Đùa như vậy rất vui sao?
Hình như không vui thì phải?
Cao Huy cho người lái xe một cái nháy mắt, ý bảo không nghe không nhìn, hai người mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhìn thẳng về phía trước.
Phía sau truyền đến tiếng cười.
Lúc đầu Lâm Thần Khuynh còn có thể kiềm chế, cười rất hàm súc, khóe miệng khẽ cong lên, nhưng sau lại thấy Khương Ngọc Doanh mặt nhăn mày nhíu, trông cực kỳ giống một loại chó béo nhăn mặt*, tiếng cười từ dưới đáy lòng phát ra.
* pug ấy:v
Anh rất không nể mặt mà cười ra tiếng.
Khương Ngọc Doanh bị đụng đầu đã đáng thương rồi, ‘người xem’ ở một bên lại còn cố tình cười nhạo, có nhịn thì cũng không thể nhịn nữa rồi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cười đúng không?
Đi, cùng nhau cười.
Cô nhích mông về phía anh, không quan tâm đến bộ nail mới làm của mình, ngón tay thọc dưới nách anh: "Tôi cho anh cười, cho anh cười này."
Thọc anh.
Lại thọc anh.
Lâm Thần Khuynh không sợ trời không sợ đất chỉ sợ có người thọc lét mình, người đàn ông dù Thái Sơn có sập trước mắt cũng không dao động hôm nay xem như gặp phải tấm sắt, vừa trốn vừa cười nói: “Khương Ngọc Doanh em dừng lại cho tôi!”
“Không dừng đấy, làm gì được nhau.” Tâm chơi đùa của Khương Ngọc Doanh nổi lên, áp cả người lên người anh, ngón tay cào bên này chọc bên kia: “Anh còn cười à? hả? Còn cười nữa à?”
Chỉ lo gây sức ép không chú ý đến tư thế của hai người, càng không chú ý đến cô nằm sấp như vậy có bao nhiêu nguy hiểm, vừa không lưu ý đã ngã xuống.
Lâm Thần Khuynh nhướng mày liếc cô một cái, tránh khỏi ma trảo của cô, đồng thời vươn ra một cánh tay như có như không vây quanh cô, bảo vệ cô trong lòng.
Khương Ngọc Doanh còn đang nháo: "Giải thích, giải thích nhanh lên.”
Mí mắt Lâm Thần Khuynh vừa nâng lên, lại không nói cái gì.
“Không xin lỗi đúng không?” Khương Ngọc Doanh rút tay về, thở dài: “Tôi chọc, chọc nữa này.”
Lâm Thần Khuynh bị cô làm cho rối tung cả tóc, cà vạt của anh bị lệch, nút trên cùng của áo sơ mi không biết mở ra lúc nào, một bên vạt áo tụt ra ngoài quần, lộ ra cạp quần.
Có một loại cảm giác ‘cảnh không thể tả’.
Hai phút sau, anh nắm lấy tay cô, gọi: "Khương Ngọc Doanh."
Ngữ điệu của anh rất khác với bình thường, trong hỗn loạn mang theo một chút âm rung.
Khương Ngọc Doanh dừng tay, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của anh, sau đó nhìn đến áo sơ mi đang mở ra của anh, cả người như đông cứng lại.
Một phút sau.
“Còn không đứng lên.” Lâm Thần Khuynh nói.
“A, dậy, dậy liền.” Khương Ngọc Doanh vội vàng đứng dậy, lại đụng phải nóc xe: “Âu sịt, đau quá.”
“Đau à, để tôi xem thử.” Lâm Thần Khuynh không quan tâm sửa sang quần áo, ngồi dậy xem đầu cho cô.
Khương Ngọc Doanh quỳ gối, đầu cô hướng về phía người anh: “Chỗ này, chỗ này này, anh xem xem có bị đỏ không?”
Ngón tay Lâm Thần Khuynh luồn qua những sợi tóc của cô, như có dây thần kinh nào đó bị đoản mạch, anh ghé sát vào thổi thổi.
Hơi nóng ập đến, Khương Ngọc Doanh ngây ngẩn cả người.
Cái, cái tình huống gì đây?
Anh, anh ta đang làm cái gì vậy?
Nuốt mạnh vài ngụm nước bọt, Khương Ngọc Doanh đẩy anh ra: "Không, không có việc gì."
Thân thể vừa lùi về phía sau thì lại đau nhức: "A, tóc của tôi."
Rất không khéo, tóc của Khương Ngọc Doanh bị mắc vào khuy tay áo của Lâm Thần Khuynh, quấn chặt lấy nó. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Thần Khuynh đưa tay ra gỡ, cô không ngừng ồn ào: "Chậm một chút, chậm một chút."
"Anh ăn rau chân vịt mà lớn đấy à? Sao sức lớn thế hả?”
"Không phải, anh nhẹ thôi, đau lắm ấy.”
"Anh rốt cuộc có làm được không thế?”
"Oa oa oa..."
Khương đại tiểu thư sợ đau, một nấc thang chia độ đau trên người cô đều phóng lên gấp mười, nước mắt cũng phải chảy ra, nói chuyện còn mang theo tiếng khóc.
Mặc dù cách âm của vách ngăn rất tốt nhưng không thể chịu được tiếng ồn lớn như vậy, Cao Huy không muốn nghe, nhưng âm thanh đó luôn tự động truyền vào tai cậu. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó cậu ta nghe thấy tiếng bà chủ vừa khóc vừa nói: "Nhẹ thôi, nhẹ thôi.”
"Tôi đau, tôi đau."
"Anh mạnh thế."
"Có biết thương hương tiếc ngọc không thế hả?”
"Đằng sau, đằng sau, ui, không phải."
"...Đừng có kéooo…"
Cao Huy mở to mắt, cổ không nhúc nhích, cậu ta nghe được cái gì thế này.
Trời cao ơi, nếu cậu ta có tội tình gì thì cũng đừng có trừng phạt như vậy chứ.
Quá độc ác rồi.
Cao Huy sợ mình bị chảy máu mũi nên chỉ biết cứng cổ nhìn ra ngoài cửa