Nam Thành xưa nay còn gọi là Ôn Thành, quanh năm bốn mùa như xuân, gió tháng mười không có chút lạnh lẽo, thổi trên mặt trái lại có chút ấm áp.
Gió ấm áp, nhưng lòng người lại rất lạnh, có một cơn giận vô danh cuồn cuộn dâng lên.
Tài xế riêng Cao Huy lần thứ ba nhìn trộm bóng dáng ngồi sau, lại một lần nữa bị vẻ mặt lạnh như băng của ông chủ dọa sợ.
Trong trí nhớ dáng vẻ sát khí đằng đằng này của ông chủ vẫn là chuyện bốn năm trước, cố tổng giám đốc Lâm đột nhiên bị đột quỵ, nội bộ công ty đại loạn, Lâm Thần Khuynh du học ở Mỹ xa xôi bị tận lực giấu giếm, không hề hay biết.
Khi đó tập đoàn Lâm thị loạn trong giặc ngoài, nhân viên chi nhánh cấp cao bằng mặt không bằng lòng, nói trắng ra ai cũng thèm muốn vị trí tổng giám đốc, thậm chí có người còn bán đứng công ty liên hợp với đối thủ cạnh tranh ác ý muốn thu mua cổ phiếu Lâm thị với ý đồ chiếm đoạt Lâm thị.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng tập đoàn Lâm thị lớn như vậy Lâm thị không phải là ai muốn nuốt thì có thể nuốt.
Quá nhiều lỗ hổng bất đồng cũng có chỗ có lợi, chỗ xấu là hạng mục không thể tiến triển bình thường, chỗ tốt là Lâm Thần Khuynh từ trong tranh đấu của bọn họ nhìn được điều không thích hợp.
Chỉ có thể nói lòng Lâm Thần Khuynh kín đáo đến mức làm cho người ta sợ hãi, tìm hiểu tận nguồn gốc để biết sự tình từ đầu đến cuối, đêm đó đi cả một đêm để trở lại Nam Thành.
Lâm Thần Khuynh đột nhiên xuất hiện làm rối loạn âm mưu của một số người, những chuyện còn chưa kịp thực hiện kia đang sinh sôi nảy nở lại mắc cạn, có người hận đến nghiến răng nghiến lợi, dứt khoát hoặc là không làm, mà đã làm thì phải làm cho xong, muốn diệt trừ người.
Cách đơn giản nhất chính là tai nạn xe cộ, ngày hôm sau, sau khi Lâm Thần Khuynh trở về, gặp phải tình huống xe tải mất khống chế, may mà anh ở Mỹ từng có một khoảng thời gian đam mê đua xe, kỹ thuật lái xe rất cao, an toàn vượt qua nguy hại lần đó.
Sự thoát hiểm thành công của anh đã định ra rằng nguyện vọng của một số người kia sẽ thất bại. Kiên cường trở về, mạnh mẽ dứt khoát thanh tẩy phần thịt thối bên trong tập đoàn, rút gân lột da, trong ba tháng, tập đoàn Lâm thị thay đổi hoàn toàn.
Những nhân viên cấp cao ỷ vào công lao của mình về nghỉ hưu, người rời đi thì cứ rời đi.
Cao Huy tận mắt chứng kiến sự ra đời của một vương giả, thời gian không dài, cũng chỉ nửa năm, năm đó Lâm Thần Khuynh mới hai mươi bốn tuổi.
Nửa năm sau, lão tổng giám đốc Lâm từ phòng chăm sóc đặc biệt chuyển đến phòng bệnh bình thường, buổi chiều cùng ngày, tập đoàn Lâm thị đưa ra tuyên bố: Lão tổng giám đốc Lâm từ chức, Lâm Thần Khuynh đảm nhiệm làm tân tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị.
Xét thấy thủ đoạn tàn khốc dứt khoát của Lâm Thần Khuynh, nhân viên bên trong không ai dám phản bác, một số lãnh đạo cao tầng có mắt nhìn cao đã dẫn đầu bày tỏ quan điểm của mình, gửi tin nhắn chúc mừng trong nhóm công ty.
Trận này quản lý tối cao tập đoàn Lâm thị đã bị thay đổi, lấy việc lão tổng giám đốc Lâm bị bệnh làm khởi đầu, cũng lấy ông ấy khỏi bệnh làm chuyện cuối cùng, cùng tháng, Lâm Thần Khuynh dốc lòng bàn bạc dự án 10 tỷ ở nước ngoài.
Giới kinh doanh Nam Thành xôn xao một hồi, nhao nhao gọi anh là Hắc Mã trong giới kinh doanh.
Chỉ là Cao Huy có chút không rõ, địa vị của Lâm thị ở Nam Thành hiện giờ hoàn toàn không cần dựa vào thông gia để củng cố, Tổng giám đốc Lâm vì sao phải cưới con gái lớn nhà họ Khương?
Cuộc sống sau hôn nhân còn không viên mãn.
Nhìn vẻ mặt đen thui này, còn tối hơn bầu trời đêm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cao Huy nuốt nước bọt, chỉ vào ánh đèn bên ngoài nói: “Tổng giám đốc Lâm, hôm nay có màn trình diễn ánh sáng.”
Nam Thành hàng năm vào tháng 10 đều tổ chức màn trình diễn ánh sáng kéo dài nửa tháng, đây là do lực lượng chính phủ triển khai, mục đích là xây dựng danh hiệu thủ đô du lịch Nam Thành, qua đó thu hút khách du lịch nước ngoài.
Ngoài màn trình diễn ánh sáng tháng 10, còn có màn trình diễn pháo hoa tháng 11, trình diễn trang phục quy mô lớn vào tháng 12 và còn nhiều điều nữa.
Mí mắt Lâm Thần khuynh cũng không thèm nhúc nhích một chút, đầu ngón tay trắng muốt vuốt ve màn hình điện thoại di động, lạnh giọng nói: “Muốn xem à?”
“...... Không.” Cao Huy lắc đầu, thầm nghĩ: Đây là lại làm sao vậy? Rốt cuộc là người nào mù mắt lại chọc cho ông chủ tức giận??
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bỗng nhiên, trong lúc vô tình cậu ta nhìn thấy điện thoại di động của Lâm Thần Khuynh, trên màn hình hình như hình là bóng dáng của một người phụ nữ.
Một người phụ nữ?
Cao Huy kinh ngạc nghĩ, trên thế giới này có thể làm cho ông chủ phí tâm ngoại trừ bà Lâm, cậu ta thật sự không biết còn người phụ nữ nào nữa
Rốt cuộc là ai có lá gan lớn như vậy??
-
“Lá gan của em cũng lớn lắm rồi đấy.”
Khương Ngọc Doanh đang khiêu vũ, bất thình lình bị Mã Điêu túm lấy cánh tay kéo xuống sân khấu, kéo vào hàng ghế phía đông.
“Tổ tông ơi, bà cô ơi, con gái nhà họ Khương ơi, cô chê tôi sống lâu quá rồi có phải không?” Mã Điêu kéo cô lên sofa, xóa bóp mi tâm: “Em không sợ bị bọn paparazzi chụp được sao?”
*Thợ săn ảnh.
Khương Ngọc Doanh bưng ly rượu uống một ngụm lớn, ngón tay vòng quanh dọc theo vách chén, không thèm để ý nói: “Paparazzi sẽ chụp em sao?”
“Sao không?” Ma Điêu nói: “Nhìn thế thôi chỗ nào chả có đám săn ảnh.”
“Đó là nghệ sĩ có lưu lượng cao.” Khương Ngọc Doanh lắc lư chén rượu nói, “Loại người có fans hâm mộ như em chỉ có tám vạn ngay cả netizen* cũng không tính là diễn viên nhỏ tuyến bốn mươi, ai sẽ chụp chứ.”
*Giang cư mận..
Nghĩ đến chuyện Lâm Thần Khuynh trào phúng cô là “ngôi sao của tám vạn fan”, cô tức giận không thôi, nghiến răng nghiến lợi lại uống một ngụm lớn.
Khương Ngọc Doanh vô tâm vô phế quen rồi, đột nhiên “phân tích sâu sắc” như vậy thật sự Mã Điêu có chút không quen, anh ấy ngồi trên một cái ghế sa lon khác, trừng mắt nói: “Có phải có ai nói cái gì không? Ai đó bắt nạt em à? Ai vậy? Đàn ông hay phụ nữ?”
Khương Ngọc Doanh nhíu mày, còn chưa mở miệng, Mã Điêu vỗ mạnh đùi: “Anh biết rồi, có phải là đàn ông hay không?”
Ngực anh ấy phập phồng không yên, mắng chửi: “Người đàn ông chó nào thế, em nói cho anh biết, anh trai em dẫn em đi dạy cho anh ta bài học!”
Trong mắt Mã Điêu, Khương Ngọc Doanh vừa là nghệ sĩ trong tay, vừa là người thân của mình, anh ấy vẫn coi cô như em gái.
Đương nhiên, ban đầu quan hệ của bọn họ cũng không hài hòa như vậy, nghệ sĩ và người đại diện trong giới giải trí hơn phân nửa là cùng có lợi, rất khó để bộc lộ tình cảm chân thành với nhau, sở dĩ anh ấy thẳng thắn với Khương Ngọc Doanh cũng là có nguyên nhân. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Con gái cưng nhà họ Khương tuy nói là được nuông chiều, nhưng bản tính thuần thiện, biết anh ấy không có tiền chạy chữa cho mẹ già, lặng lẽ liên lạc với bệnh viện, sau đó còn không nói cho anh ấy biết, nếu không phải bác sĩ một lần lỡ miệng, anh ấy vốn cũng không biết sự thật.
Thực ra không phải tiền thuốc men được miễn phí, cũng không phải tình cờ bác sĩ phẫu thuật đến Nam Thành, thì ra tất cả đều là Khương Ngọc Doanh cẩn thận sắp xếp.
Sau khi Mã Điêu biết được chân tướng, suy nghĩ nhiều mất một đêm, ngày hôm sau giống như là thay đổi thành người khác, anh ấy tự nhủ, nhất định phải biến Khương Ngọc Doanh thành đỉnh cao trong giới giải trí.
Chí khí thì ngút trời, nhưng hành động có chút bất lực, bà cô họ Khương đây vốn cũng không, ham, lắm.
Mã Điêu vẻ mặt “nhìn thấy con mình bị bắt nạt thì chịu không nổi”, nhíu mày nói: “Rốt cuộc là người đàn ông chó nào chọc em tức giận?”
Khương Ngọc Doanh thấy anh ấy tức giận phát điên, nhướng mày: “Anh thật sự muốn giúp em sao?”
“Giúp, nhất định phải giúp.” Mã Điêu vỗ ngực ʘʘ nói: “Nói cho anh biết.”
Khương Ngọc Doanh buông ly để xuống, hai chân đan chéo, nhếch môi nói: “Lâm Thần Khuynh.”
“Lâm Thần...” Mã Điêu đột nhiên dừng lại, nháy mắt mấy cái: “Ai?”
Khương Ngọc Doanh: “Lâm Thần Khuynh.”
Mã Điêu nhất thời giống như một quả bóng da bị trút giận, hai má cũng không phồng nổi nữa, nuốt nước miếng xuống: “Lâm, Tổng giám đốc Lâm thì.”
Khương Ngọc Doanh chống cằm liếc anh ấy, trêu đùa nói: “Cho nên, anh định làm gì để giúp em trút giận đây?”
Hai tay Mã Điêu ôm bụng: “Ôi, bụng anh đau, vậy anh đi toilet trước, trở về chúng mình lại nói chuyện sau.”
Dứt lời xong, chạy nhanh như chớp.
Khương Ngọc Doanh thấy anh ấy chuồn nhanh hơn thỏ, lắc đầu, uống xong một chút rượu cuối cùng trong chén, vừa định đứng dậy, điện thoại di động vang lên, có người gửi tin nhắntới.
Người đàn ông chó: [Ở đâu?]
Trong khoảng thời gian Lâm Thần khuynh ở nước ngoài, Khương Ngọc Doanh vẫn luôn ở chung cư riêng của mình Tụy Nhã Uyển, đó là bất động sản cha Khương mua cho cô, ở trung tâm thành phố Đại Dược Tằng, hơn hai trăm mét vuông.
Trang trí bên trong dựa theo sở thích của cô, nhà thiết kế hàng đầu quốc tế tự mình vẽ, mỗi một chỗ đều thể hiện tính cách thiếu nữ của cô Khương đây và cha Khương đại tài khí thô*
*đại tài khí thô: tiền nhiều như nước.
Miễn là cô không đi ra ngoài để đi công tác thì cô thường ngủ ở Tụy Nhã Uyển.
Công chúa nhỏ tinh tế: [ở Tụy Nhã Uyển.]
Người đàn ông chó: [Em có chắc không? ]
Khương Ngọc Doanh nhìn câu trả lời của anh nhất thời lâm vào trầm tư, lời này của ạnh là có ý gì? Nghi ngờ cô sao?
Công chúa nhỏ tinh tế: [Tôi đang ngủ, không có thời gian để trò chuyện với anh.]
Trả lời xong, vừa định rời khỏi tin nhắn thoại, lại hiện lên một tin nhắn nữa.
Người đàn ông chó: [Nếu đã buồn ngủ, thì chờ anh quay lại ngủ cùng với nhau]
Khương Ngọc Doanh bỗng dưng từ trên sô pha đứng lên, cùng nhau? Cùng nhau? Cùng nhau cái rắm, cô không có ở nhà.
Người đàn ông chó: [Tôi đang ở dưới Tụy Nhã Uyển.]
Một hình ảnh lớn mật hiện lên trước mắt Khương Ngọc Doanh, một tên đàn ông chó lòng lang dạ sói nào đó bắt được tiểu công chúa tinh xảo cả đêm không về, tên đàn ông chó dứt khoát, một không làm, hai là đã làm thì không nghỉ, đối với tiểu công chúa...
Cô rùng mình mạnh một cái, vội vàng trả lời: [Tôi không tiện. ]
Người đàn ông chó: [Tôi rất tiện.]
Khương Ngọc Doanh: ...
Khương Ngọc Doanh chưa từng thấy qua người không