Nếu như ánh mắt có thể giết người, Lâm Thần Khuynh đã chết một ngàn lần.
Không, là một vạn lần.
Thân thể Khương Ngọc Doanh căng thẳng, ngón tay siết chặt, tự thôi miên bản thân: không thể chấp nhặt với chó, ngẫm lại hai mươi vạn, chỉ cần tới tay thì tên đàn ông chó này là cái rắm.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Cô hít sâu một hơi, nhếch môi mỉm cười nhạt, dịu giọng nói: “Anh đang nói cái gì vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dáng vẻ cô cười thật sự rất đẹp, mặt mày cong cong tựa như một vầng trăng trên trời, trong con ngươi đen kịt điểm xuyết ánh sáng, phác họa tạo ra một vòng cung hơi nông, cực kỳ giống dải ngân hà mờ nhạt.
Nhìn nhiều hơn một chút cũng có thể làm cho lòng người rung động.
Tất nhiên, có những trường hợp ngoại lệ.
Thần sắc Lâm Thần Khuynh cũng không vì cô cố ý lấy lòng mà thay đổi, vẫn bưng khuôn mặt lạnh như băng kia, lạnh lùng nói: “Bây giờ ngay cả tiếng người em cũng nghe không hiểu à?”
Khương Ngọc Doanh: “...”
Mẹ nó anh thì nói giống tiếng người à?
Cô chịu.
Lâm Thần Khuynh dường như không chú ý tới không khí trong xe đang xảy ra biến hóa, tiếp tục châm lửa: “Tôi rất bận.”
Khương Ngọc Doanh nín thở, dùng sức khắc chế cảm xúc muốn mắng chửi người khác mãnh liệt, nén giọng lại: “Thế thì sao?”
Lâm Thần Khuynh: “Không thiếu tiền.”
“......”
“Nhưng cần mặt mũi.”
“......”
Khương Ngọc Doanh nghe hiểu, lời này của anh có thể giải thích như này: Nhà họ Lâm là dòng họ có nghiệp lớn, làm ăn trải rộng khắp thế giới, không kém chút tiền quần áo này của cô, lễ phục dạ hội bảy con số ở trong mắt anh chỉ tương đương với giấy vụn.
Thân là Lâm phu nhân ăn mặc như vậy đi ra ngoài không ngại bị xấu mặt à?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
À, cô không chê, anh chê, nếu cô ăn mặc như vậy đi về nhà cũ của hai đứa thì đó chính là làm mất mặt anh, là đánh bôm bốp vào mặt anh.
Nói đi nói lại, chính là trách cô ăn mặc không đủ đoan trang.
Nếu không phải cô còn có một chút lý trí ở đây, gối tựa phía sau lúc này đã ném vào mặt Lâm Thần Khuynh rồi, gọi anh là tên đàn ông chó cũng đã quá xúc phạm giống chó rồi.
Anh vốn không phải là con người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Ngọc Doanh hít sâu vài hơi, đầu ngón tay chạm vào ghế ngồi, trên mặt giả bộ dịu dàng uyển chuyển dễ ở chung; “Anh không thích sao? Vậy tôi sẽ đi thay nhé?”
Trong lòng cô yên lặng niệm: Lâm Thần Khuynh tôi cho anh một cơ hội khác, mau mau sửa lại thái độ và giọng điệu nói chuyện của anh đi, cẩn thận chọc giận công chúa eo sà đây, anh không gánh nổi đâu!
Đáng tiếc người nào đó không nghe thấy, Lâm Thần Khuynh đương nhiên nói: “Nên thay từ sớm rồi.”
Ngụ ý, nếu cô nghe lời như vậy từ sớm thì đã không có chuyện gì rồi.
Khương Ngọc Doanh: “...”
Trường đao dài bốn mươi mét của cô đâu rồi.
Nói chuyện xong, Khương Ngọc Doanh dịch mông trở lại vị trí vừa rồi, quay đầu nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ cầu nguyện: Hy vọng người nào đó uống nước sặc chết, ăn cơm nghẹn chết, ngủ bị hù chết, ra ngoài bị đụng chết.
Đúng rồi, hiện tại cô cũng ở trên xe, cái cuối cùng kia có thể không cần.
Lâm Thần Khuynh nghiêng mắt nhìn cô một cái, thu hồi tầm mắt lại nói với chú Vương: “Tới trung tâm thương mại gần nhất.”
Khương Ngọc Doanh thân là con gái lớn nhà họ Khương, từ nhỏ đã lớn lên trong sự che chở, cha Khương đối với cô yêu chiều có thừa, ngoại trừ hôn sự không để cho cô làm chủ ra, tất cả mọi chuyện còn lại đều nghe theo cô.
Tiêu tiền cho tới bây giờ chưa từng tính toán gì, phàm là thứ cô để ý, cha Khương nhất định sẽ mua cho cô.
Khương Ngọc Doanh từ nhỏ đối với chuyện tiền nong cũng không có khái niệm gì lớn, mua đồ toàn dựa vào cảm giác -thích là được-, trước khi kết hôn cũng như thế, cho nên hiện tại cũng không thay đổi được.
Sau khi cô vào trung tâm mua sắm, đầu ngón tay chỉ tùy ý, trong chớp mắt đứng trước một hàng người, trong tay cầm quần áo cô chọn xong, khom người chờ cô mặc thử.
Khương Ngọc Doanh căn bản không có ý định thử, Lâm Thần Khuynh không phải có tiền sao, vậy thì mua cả đi.
Cô chọn hết xong xoay người nhìn thoáng qua người đàn ông đang ngồi ngay ngắn trên sô pha, giả vờ hỏi: “Anh nói tôi mặc cái gì thì đẹp mắt?”
Lâm Thần Khuynh nhàn nhạt đưa mắt qua, từ trên ghế sô pha đứng lên: “Lấy hết đi.”
Giọng điệu nói chuyện giống như một vị vua.
Khương Ngọc Doanh vẻ mặt tươi cười nhìn anh, sau lưng là nụ cười châm biếm: Ha ha, cái chính là muốn tiêu hết tiền của anh.
Tầm mắt đảo quanh tủ phía sau dừng lại vài giây, nơi đó bày một số túi xách nữ, giá cả xa xỉ.
Cô rất thích chúng.
Lâm Thần Khuynh theo ánh mắt cô nhìn qua, lại nói: “Túi ở đó cũng lấy hết đi.”
Nụ cười trên mặt Khương Ngọc Doanh càng sáng lạn, tiêu tiền của tên đàn ông chó này thực sự là thoải mái.
Đã diễn trò là phải làm đủ, sau khi lên xe, Khương Ngọc Doanh lại thể hiện cái gì gọi là “Nhu nhược không xương, dịu dàng nghe lời”, cô dựa vào anh, ôn nhu nói: “Ông xã, cảm ơn.”
Thêm lăm mươi vạn nữa.
Hoàn hảo.
Lâm Thần Khuynh rũ mắt xuống, ánh mắt từ đỉnh đầu cô rơi xuống đôi môi đỏ mọng của cô, lại nhìn bộ váy công chúa màu trắng này của cô hài lòng gật đầu.
Xem ra tiền thật sự là vạn năng, ngay cả Khương Ngọc Doanh cũng không hề ngoại lệ.
Không biết là bởi vì nhận ra điều này, hay là những thứ khác, khóe miệng anh như có như không hơi kéo lên một chút, mơ hồ lộ ra một nụ cười nhạt.
Tới rất nhanh, đi cũng nhanh, chớp mắt đã biến mất không thấy.
Khi Khương Ngọc Doanh ngửa mặt lên nhìn anh, anh lại trở thành bộ dáng trước sau như một, gương mặt đông lạnh kia cũng có thể trượt băng được rồi.
-
Nhà họ Lâm tuy có cơ nghiệp lớn, nhưng không có nhiều quy củ như vậy, chủ trương chính là tự do ngôn luận, lúc ăn cơm cũng như thế, vừa nói vừa cười, rất ấm áp. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chủ đề nói chuyện lúc này cũng coi như thoải mái, toàn là chuyện liên quan đến cuộc sống hàng ngày của Khương Ngọc Doanh, đề tài phía sau có chút làm cho người ta chống đỡ không nổi.
Khương Ngọc Doanh thẳng đến lúc này mới biết được, nói là tiệc gia đình nhưng thật ra lại biến tướng thành tiệc thúc đẩy dòng họ.
Em chồng Lâm Lan không hiểu sao lại bị ụp một cước, mím môi mở miệng: “Chị dâu, chị và anh trai em phải nhanh lên.”
Khương Ngọc Doanh kinh ngạc nói: “Ừ? Nhanh lên cái gì?”
Lâm Lan bí ẩn nói: “Sinh em bé đó.”
“Khụ khụ.” Khương Ngọc Doanh không nghĩ tới người đầu tiên thúc đẩy giống nòi lại là Lâm Lan, uống canh quá gấp quá thiếu chút nữa sặc chết cô.
Cô mượn lúc ho khan, cầm lấy khăn giấy, che môi nhìn về phía Lâm Thần Khuynh, vừa lúc tầm mắt anh cũng xoay chuyển lại.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt chạm nhau, rơi vào trong mắt người không biết chuyện, muốn bao nhiêu đau khổ là có bấy nhiêu đau khổ.
Khương Ngọc Doanh bị anh nhìn đến nổi da gà rơi đầy đất, ho nhẹ một tiếng: “Còn, còn chưa phải lúc.”
“Vậy khi nào mới được?” Lâm Lan tò mò hỏi.
Khương Ngọc Doanh lần thứ hai nhìn về phía Lâm Thần Khuynh, ánh mắt ngoại trừ ngại ngùng ra còn có chút khác lạ, sinh con?
Một mình cô có thể sinh được mới là lạ.
Lúc trước khi kết hôn với Lâm Thần Khuynh còn có thêm một điều, chỉ phối hợp diễn xuất không thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.
Lâm Thần Khuynh ngược lại làm rất tuân thủ, ngay cả phòng ngủ của cô cũng chưa từng vào.
Đây là bí mật của hai người bọn họ, người nhà họ Lâm cũng không biết, Lâm Lan nhìn vẻ mặt khó xử của Khương Ngọc Doanh nhất thời hiểu được cái gì.
Lớn mật phát biểu: “Chị dâu, nhìn dáng vẻ này của chị, không phải...”
Khương Ngọc Doanh cho rằng mình bị bại lộ, nhất thời khẩn trương theo: “Không phải cái gì cơ?”
Lâm Lan nâng cằm lên, ánh mắt xoay tròn một vòng, không sợ chết nói: “Không phải là anh trai em không được chứ?”
“Khụ khụ khụ.” Khương Ngọc Doanh ho khan một trận.
Lâm Thần Khuynh buông thìa xuống, ánh mắt lạnh như băng bắn tới, trầm giọng nói: “Lâm Lan.”
Lâm Lan rụt cổ lại, lui về phía sau một chút, bả vai bị đập một cái.
Bà Lâm bưng hoa quả đi tới nghe con gái mình nói bậy bạ, buông đĩa hoa quả xuống, không thể không phản bác ý kiến của con gái.
Lực đạo rất lớn, Lâm Lan nhíu mày nói: “Mẹ, sao mẹ lại đánh con?”
“Ai bảo con nói bậy.” Bà Lâm đẩy cô nhóc: “Đi, ra bên kia ngồi đi.”
Lâm Lan vừa đi vừa lẩm bẩm: “Không phải là mẹ bảo con đi hỏi à? Con hỏi cho mẹ rồi mà mẹ còn đánh con, sao mẹ có thể như thế chứ.
Thanh âm nói chuyện không lớn không nhỏ vừa vặn ai cũng có thể nghe thấy, trên mặt bà Lâm lúng túng, xấu hổ ho khan hai tiếng, trừng mắt nhìn Lâm Lan một cái.
Lâm Lan càng tủi thân, cô nhóc đã nói là không nên hỏi rồi, là ai bắt cô nhóc hỏi cơ chứ, bây giờ thì hay rồi càng hỏi càng hỏng haiz cô nhóc quá là đáng thương.
Cô ấy đột nhiên có loại ảo giác mình không phải con gái nhà họ Lâm, chẳng lẽ cô ấy là thiên kim giả sao? Thiên kim thật là người khác à? Cô cướp cha mẹ anh trai của người khác để ngồi ngậm thìa vàng à? Nếu thật sự là như vậy thì quá——
Được rồi, được rồi.
Đây là một cuốn tiểu thuyết mà Lâm Lan theo đuổi gần đây, cốt truyện rất quanh co, cô ấy thường có thói quen đặt mình vào.
Bà Lâm lại đập cô ấy một cái: “Mẹ bảo con hỏi lúc nào vậy? Đừng nói lung tung.”
Lâm Lan: “...”
Phá án rồi, cô ấy thật sự là thiên kim giả.
Khương Ngọc Doanh nhìn hai mẹ con bọn họ tương tác mà cong môi cười cười, khi thu hồi tầm mắt về, lại cùng chạm mắt một chỗ với Lâm Thần Khuynh.
Cô thấy được sự cảnh báo trong đôi mắt của anh.
Đúng rồi, lúc này anh còn đang gánh cái ‘giá đỡ’, nếu cô không kéo anh xuống thì cô sẽ không mang họ Khương nữa.
Khương Ngọc Doanh ngắt lời bà Lâm, nhẹ giọng nói: “Mẹ, chúng con cũng không phải không