Nghèo?
Nghèo điên??
Nghèo điên rồi???
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Ngọc Doanh chậm rãi tiêu hoá ba chữ này. Nếu giết người không phạm pháp, hiện tại tên chó này đã biến thành thi thể nằm đây rồi. Mà nếu có thể quất xác, hiện tại anh ta đã da tróc thịt bong.
Nếu thiêu cháy không coi là ô nhiễm không khí, hiện tại anh ta đã hoá thành khói bay lên trời rồi.
Cô mím chặt môi, sau đó chậm rãi nhắm mắt vào, trong đầu lặp đi lặp lại hình ảnh nghiền xương người nào đó ra thành tro bụi. Cô tự khuyên nhủ bản thân:
Bình tĩnh.
Bình tĩnh.
Làm người không nên tức giận với chó.
Lâm Lan thấy khuôn mặt Khương Ngọc Doanh đỏ lên, lặng lẽ dùng tay cầm ngón tay của cô, nhỏ giọng gọi: “Chị dâu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Ngọc Doanh mở to mắt. Đúng mà, thiết lập cô tiên nhỏ của cô không thể mất được, dọa sợ cô bạn nhỏ không tốt lắm đâu. Cô cười cười, trấn an: “Chị không sao.”
Lâm Lan liếc cô, thầm nghĩ: Sắc mặt chị thế này không có vẻ gì là không sao cả, đen thêm tí nữa là chỉ có thể nhìn thấy hai con mắt to sáng ngời thôi đấy.
Cô đứng trước người Khương Ngọc Doanh, lòng đầy căm phẫn: “Anh, anh đừng nói ——” Chị dâu như thế.
Ánh nhìn lạnh lùng của Lâm Thần Khuynh đảo qua, Lâm Lan đột nhiên câm nín. Cô cầm lòng không được nuốt nước bọt, chân lặng lẽ dịch chuyển đi chỗ khác: “Cái đó… Hình, hình như em có việc phải làm. Vậy, em không quấy rầy hai anh chị nói chuyện tình cảm nữa đâu.”
Nhấc chân liền chạy, sau khi vào xe cô vội nói với tài xế: “Đi mau, đi mau! Nếu không nhanh lên sẽ có sói tới đấy.”
Khương Ngọc Doanh chỉ thấy người vừa nãy còn đứng trước mặt cô vèo một cái đã chui vào trong xe chạy.
Loại hình Tu La tràng [1] tình chị dâu em chồng tan vỡ nhanh nhất trong lịch sử, crắk ——
[1] Tu La tràng: Thông tin tổng hợp từ nhiều nguồn, có thể tạm giải thích rằng Tu La tràng là nơi diễn ra cạnh tranh khốc liệt, người chết ta sống, cũng như ván đồ sát mà mỗi người là một phe, ai tham gia hẳn là từ chết tới bị thương. Nói về tình cảm thì chắc là kiểu cả đám người làm thành nguyên cái bùng binh dùng dằng với nhau, cũng như so kè sứt đầu mẻ trán về mọi phương diện
Chào bế mạc.
Ngay cả góc áo của cô nhóc Khương Ngọc Doanh cũng không tóm lại được. Cô cuộn tròn ngón tay lại, ánh mắt lại rơi vào mặt Lâm Thần Khuynh, trợn mắt lên: “Đưa cho tôi.”
Lâm Thần Khuynh: “Cái gì?”
Khương Ngọc Doanh cất cao giọng, kiêu căng ngạo mạn nói: “Thẻ vàng của tôi.”
Lâm Thần Khuynh hình như không hiểu.
Khương Ngọc Doanh: “Năm mươi triệu của tôi.”
Biểu cảm trên mặt Lâm Thần Khuynh rốt cuộc có một tí xíu thay đổi, khóe miệng khẽ cong lên, đáy mắt lộ ra vẻ cười nhạo: “Thẻ vàng của em?”
Dịch ra tiếng người, ta có thể hiểu là: Em xác định là thẻ vàng của em?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Ngọc Doanh tự động xem nhẹ biểu cảm trên mặt anh, cứng cổ nói: “Nếu Lâm Lan cho tôi vậy thì chính là của tôi rồi. Sao hả? Anh còn định cướp của tôi à?”
Tên chó thật là quá keo kiệt, ngay cả năm mươi triệu đều muốn đoạt với cô gái yếu đuối như cô.
Thật là……
Không biết xấu hổ.
Tư duy của cô lớn nhà họ Khương rất nhanh nhạy, cô đã quên mất rằng năm phút trước tấm thẻ đó vẫn thuộc về Lâm Lan, gián tiếp mà nói là thuộc về nhà họ Lâm.
Lâm Thần Khuynh cho cô cái ánh mắt kiểu ‘Em nói mới cái quần gì vậy?’. Thình lình, anh đột nhiên duỗi tay chọc mặt cô, lạnh lùng nói: “Dày quá.”
Khương Ngọc Doanh phản ứng chậm nửa nhịp, sau đó mới chợt nhận ra anh đang muốn chỉ da mặt cô dày.
Khương Ngọc Doanh:…… Xích chó đâu? Mau tới xích tên chó này lại.
Vì chuyện này mà cô vốn dĩ rất tức giận, ai ngờ đằng sau còn có chuyện đáng chém ngàn đao hơn.
Lâm Thần Khuynh móc một chiếc khăn tay mới tinh từ trong túi ra, cẩn thận chà lau ngón tay với rồi mới chọc mặt cô. Dáng vẻ kia của anh giống như cô là vi khuẩn gì đấy vậy, chạm phải một cái sẽ không tốt.
Sau khi làm xong, anh tiện tay ném đi, chiếc khăn rơi vào thùng rác bên cạnh.
Khương Ngọc Doanh trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, suýt chút nữa xù lông.
Chợt, cô nhớ tới gì đó, nhướng mày, cười he he. Không phải anh chán ghét người khác đụng vào mình sao?
Vậy cô thề sẽ không để anh được như ý muốn.
Nhìn trái nhìn phải, không thấy bóng người nào, cô to gan vươn cái móng vuốt ma quái của mình ra sờ vào cánh tay anh.
Khi rút tay về còn đụng chạm mu bàn tay anh một lát, nghịch ngợm cào nhẹ một cái.
Sắc mặt Lâm Thần Khuynh đột ngột thay đổi, không thể nói là ghét bỏ hay là cái gì, con ngươi vững vàng nói: “Cách xa tôi ra.”
Khương Ngọc Doanh giống như mở ra cách cửa mới cho trò chọc chó, lại nhân cơ hội sờ soạng thêm mấy cái nữa: “Muốn tôi tránh xa ra cũng được, đưa thẻ cho tôi.”
Đó là năm mươi triệu đấy, cô nhất định không thể tên chó chết này chiếm được.
Đôi mắt lạnh lùng của Lâm Thần Khuynh nhăn lại, ném thẻ cho cô rồi sải bước đi về phía trước.
Khương Ngọc Doanh cầm được thẻ, rốt cuộc có cảm giác vui sướng vì ‘Cuối cùng cũng đánh bại được tên đàn ông chó má kia rồi.’. Nhưng mà cảm giác vui sướng này không kéo dài được bao lâu. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi về đến nhà và tắm rửa xong, cô nằm lên giường đung đưa đôi chân trắng nõn lướt mạng thì nhận được tin nhắn của Lâm Lan.
[Chị dâu, tấm thẻ vàng kia…]
Khương Ngọc Doanh: [Lan Lan, chị dâu biết đâu là tấm lòng của em.]
Khương Ngọc Doanh lại lần nữa cảm động vì có cô em chồng ‘nhiều tiền dịu dàng đáng yêu’ đến như vậy, sau khi nhắn xong một tin lại khách khí nhắn thêm một tin nữa.
Thật đó, cô thật sự chỉ đang tỏ ra khách khí thôi.
Suy nghĩ nội tâm hoàn toàn trái ngược với nội dung tin nhắn.
Khương Ngọc Doanh: [Thẻ vàng này chị không thể nhận lấy được.]
Trong lòng cô đang mừng rỡ nghĩ: Lâm Lan mau nói, em cần phải đưa cho chị. Nếu chị không nhận em sẽ cảm thấy khó ăn mất ngủ, ăn không ngon ngủ không yên, cảm thấy cuộc sống này thật tẻ nhạt.
Mau nói đi!
Mau nói đi!
Phần mềm nhắn tin vẫn luôn hiển thị ‘Đang soạn tin…”
Khương Ngọc Doanh đang đắm chìm trong hạnh phúc ‘Mình sắp đạt được số tiền khổng lồ năm mươi triệu’, không khỏi ngâm nga hát, đồng thời tưởng tượng cảnh tượng tên đàn ông chó má tức đen mặt.
Đã ghiền.
Quá đã ghiền.
‘Đinh’ Thông báo tin nhắn vang lên. Lâm Lan trả lời tin nhắn.
Khương Ngọc Doanh không thể chờ đợi cúi đầu nhìn đọc, sau đó nụ cười trên mặt cô lấy tốc độ mắt thường có thể thấy mà biến mất.
Lâm Lan: [Chị dâu, chị thật rộng lượng. Em chưa từng gặp người nào không lay động bởi đồng tiền giống như chị. Em chợt nhận ra bản thân thật thô tục, quá mức thô tục. Em sai rồi, em sẽ lấy lại thẻ vàng. Chị dâu, olie give [2].]
[2] Olie give: Làm tốt lắm, cố lên nèo bạn ơi!
Khương Ngọc Doanh:……
Không, chị không rộng lượng.
Chị có bị lay động bởi tiền tài.
Chị rất thô tục.
Em đừng lấy lại mà a a a a.
Lâm Lan: [Chị cứ trực tiếp đưa thẻ vàng cho anh em đi.]
Khương Ngọc Doanh cắn góc chăn trả lời: [Được.]
Lâm Lan ở đầu dây bên kia thở ra một hơi, cằm đè vào trên đầu gấu bông nhỏ, bĩu môi. Cô không có mặt mũi nói thẻ vàng kia vừa mới bị anh mình khóa lại, đừng nói là năm mươi triệu, ngay cả năm tệ cũng không có.
Khương Ngọc Doanh ở trên giường lăn qua lộn lại mấy lần, nhìn tấm thẻ vàng lóe sáng kia vừa yêu vừa hận. Rõ ràng lấy được dễ như trở bàn tay, cố tình…
Cô order cho mình một bài 《 Lạnh lẽo 》.
Lâm Thần Khuynh bê một ly nước đi ngang qua cửa phòng ngủ, nhìn thấy người nào đó đang chổng mông than ngắn thở dài trên giường, anh nhếch mép cười nhẹ.
Lúc này thính giác Khương Ngọc Doanh cực tốt, vừa nghe thấy tiếng đã quay đầu lại, cô hất tóc: “Cười quả…” rắm ý.
Lâm Thần Khuynh dựa vào khung cửa, nhàn nhạt hỏi: “Em nói cái gì?”
Khương Ngọc Doanh cũng bất chấp không đi dép lê, chạy xuống giường đập thẻ vàng ‘bang’ vào trong ngực anh, dáng vẻ hào phóng như bố đường xua tay nói: “Đi mau, đi mau.”
Thấy anh liền thấy phiền.
Lâm Thần Khuynh cầm một góc của thẻ vàng, mắt rũ xuống, biết rõ còn cố hỏi: “Từ bỏ rồi?”
Khương Ngọc Doanh ghét nhất chính là dáng vẻ trong ngoài không đồng nhất của tên đàn ông chó này. Rõ ràng là không muốn cho cô, còn phải giả vờ như rất khẳng khái.
Cô trợn mắt nói: “A, từ bỏ.”
Lâm Thần Khuynh: “Đây chính là năm mươi triệu đó.”
Khương Ngọc Doanh cắn môi, híp mắt trừng người đàn ông trước mặt: “Tôi có rất nhiều tiền, chẳng lẽ còn cần năm mươi triệu kia của anh ư?”
Ở trước mặt tên chó này, mất cái gì thì mấy cũng không thể mất khí thế.
Hừ, chị đây từ bỏ.
“Không thiếu tiền?” Lâm Thần Khuynh cầm thẻ vàng xoay tròn hai cái, hình như có vẻ tiếc nuối chậc chậc hai tiếng: “Tôi vốn định đưa cho em.”
“……”
“Nếu em không thiếu tiền vậy thì thôi.” Nói xong quay người rời đi.
Vừa đi được một bước, vạt áo đã bị người giữ chặt. Ngón tay kéo áo anh trắng nõn thon dài, hoa văn vừa mới làm trên móng tay rất độc đáo, là mặt của con mèo đáng yêu.
Vừa nhìn còn cảm thấy rất giống dáng vẻ lúc này của cô.
Khương Ngọc Doanh kéo vạt áo Lâm Thần Khuynh với tinh thân ‘Mình không vào địa ngục, ai vào địa ngục’, cười nói: “Thẻ vàng.”
Lâm Thần Khuynh ra vẻ không biết: “Cái gì?”
Khương Ngọc Doanh: “Tôi muốn.”
Lâm Thần Khuynh có chút khó xử mím môi dưới, sau đó trong ánh mắt ‘nóng bóng’ của Khương Ngọc Doanh, không chút tình tứ nào buông hai đầu ngón tay đang cầm thẻ vàng ra để nó rơi tự do.
Khương Ngọc Doanh nhanh tay lẹ mắt vươn tay, thẻ vàng vững vàng nằm trong lòng bàn tay cô. Nhưng trong mắt cô, đây không chỉ đơn giản là một tấm thẻ, mà là năm mươi triệu.
Năm mươi triệu.
Tuy rằng tài sản cố định của cô cũng có đơn vị là trăm triệu, nhưng những cái đó đều là bất động sản, không dễ rút ra tiền. Nếu muốn biến những thứ đó thành tiền, cha Khương đã