Cô Khương tuổi còn trẻ mà đầu óc không tốt nhướng mày nhìn chằm chằm vào Lâm Thần Khuynh với ánh mắt khiến người khác không thể nào hiểu được.
Anh nói cái rắm gì vậy.
Trong thỏa thuận đã ký trước khi kết hôn, trước mặt người ngoài không được thừa nhận ai quen biết với ai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chẳng lẽ anh muốn phá vỡ hợp đồng?!
Khương Ngọc Doanh lúc thì nhướng mày, lúc thì chớp mắt, biểu cảm trên mặt vô cùng phong phú khiến người ta muốn phì cười.
Khóe miệng Lâm Thần Khuynh khẽ nhếch lên một độ cong không dễ phát hiện, nhàn nhạt hỏi: “Mắt bị rút gân?”
Khương Ngọc Doanh: “……”
Rút cái đì mé nhà anh.
Tuy rằng cực kỳ tức giận, nhưng rốt cuộc Ngô Ba vẫn đang ở đây, cô bị bắt nở một nụ cười nghề nghiệp: “Tổng giám đốc Lâm thật thích nói đùa mà.”
Nói xong, cô xấu hổ lén lút kéo áo Mã Điêu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mã Điêu hiểu ý cũng cười theo: “Tôi nghe nói tổng giám đốc Lâm làm người hài hước, hôm nay vừa gặp quả nhiên danh bất hư truyền [1] mà.”
[1]Danh bất hư truyền có nghĩa là: Tiếng tăm, danh tiếng truyền đi đúng với sự thực, không hề sai lệch
Có một số người, vỗ mông ngựa [2] cũng mặc kệ đúng hay sai, chỉ cần có thể làm dịu bầu không khí lại là được rồi.
[2] Vỗ mông ngựa ý chỉ những người thích đi lấy lòng người khác, bởi vì muốn đạt được mục đích cá nhân mà mù quáng khen ngợi, hy vọng người khác thích mình hoặc từ người đó đạt được lợi ích gì đó
Khương Ngọc Doanh tâm không cam tình không nguyện phụ họa: “Ha ha, đúng, tổng giám đốc Lâm thật hài hước.”
Khi cô giơ tay lên vén tóc, trong lòng thầm mắng: Tên chó chết anh cứ làm gì thì làm đi, đợi sau này tôi lại tính sổ với anh sau.
Mã Điêu vỗ nhẹ vào tay Khương Ngọc Doanh, bổ sung thêm: “Tán đồng, cực kỳ hài hước.”
Ánh mắt Lâm Thần Khuynh tối sầm lại, tầm mắt dừng lại một giây trên tay Mã Điêu. Khi anh dời tầm mắt đi, khuôn mắt như bị bao phủ bởi một lớp băng, nhiệt độ không khí xung quanh dường như giảm đột ngột.
Cao Huy đi theo Lâm Thần Khuynh bốn năm, cậu rất quen thuộc với sự thay đổi trên khuôn mắt anh. Trong lòng cậu thầm nghĩ: Mã Điêu, anh cũng quá không có mắt nhìn rồi.
Trước mặt ông chủ cũng dám tiếp xúc tay chân với bà chủ, tôi thấy anh chắc là không muốn sống nữa rồi.
Cao Huy là người sáng suốt, cũng không muốn thấy người nào đó chết, vội vàng ném cho Mã Điêu một ánh mắt.
Tuy nhiên Mã Điêu là người thần kinh quá đơn giản, chỉ cười toe toét mà căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra.
Anh ấy cười càng vui vẻ, sắc mắt Lâm Thần Khuynh càng tối sầm lại, con ngươi sâu thẳm như đang cuộn trào thứ gì đó.
Khương Ngọc Doanh thấy sắc mặt anh dần trầm xuống, hơi nhíu mày lại. Hừ, lại bày ra cái vẻ mặt như người khác nợ anh ta mấy trăm triệu không trả này.
Tên chó này thật sự không có ngày nào không lạnh mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng lúc này lại vì cái gì?
Không phải vừa nãy vẫn ổn à?
Cô chưa kịp nghĩ kỹ thì chợt thấy Lâm Thần Khuynh rũ mắt xuống, lần nữa ngước mắt lên thì lạnh lùng nói: “Nhớ lầm rồi, tôi đúng là không quen biết cô Khương đây.”
Khương Ngọc Doanh: “……”
Tên chó này lại muốn làm chuyện xấu gì nữa.
Lâm Thần Khuynh: “Không có fans cơ sở.”
“……”
“Không đại diện thương hiệu nào.”
“……”
“Chưa từng quay một bộ phim nào.”
“……”
“Sao tôi lại quen biết chứ.”
“……”
Khương Ngọc Doanh nắm chặt nắm đấm, ngực phập phà phập phồng, một ngọn lửa không tên dần lớn lên.
Tên chó, anh không biết nói thì câm miệng lại!
Lâm Thần Khuynh thong thả ung dung nhếch môi lên, quay đầu nói: “Tổng giám đốc Ngô, tôi nói không đúng ư?”
Ngô Ba cười cười, phụ họa: “Đương nhiên nói Tổng giám đốc Lâm đúng rồi.”
Nhắc đến đề tài lại lại phải nói tiếp, Ngô Ba là ai? Tổng giám đốc điện ảnh Diệu Huân, cái khác có lẽ không tốt lắm, nhưng về phương diện xem mặt đoán ý vẫn khá ok.
Anh ta lập tức ngửi ra thứ gì đó, cười hòa giải: “Quen biết tổng giám đốc Lâm lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh nói nhiều đến vậy. Cô Khương, cô phải cảm ơn tổng giám đốc Lâm đấy.”
“……” Tôi đương nhiên phải cảm ơn anh ta rồi, cảm ơn anh ta giúp tôi biết đến ý nghĩa của sự tồn tại.
“Có khi nào tổng giám đốc Lâm đánh giá một người như thế đâu, cô chính là người đầu tiên đấy.” Ngô Ba lại cười nói: “Ngay cả lượng fans của cô nhiều hay ít, có đang đại diện thương hiệu nào hay không, đã quay được một bộ phim nào chưa, tổng giám đốc Lâm đều biết, có thể thấy anh ấy vẫn luôn rất chú ý tới cô đó.”
“……” Chú ý tới cô?
Dạ cảm ơn, bà cô đây không cần chó chú ý đâu.
Ngô Ba: “Tổng giám đốc Lâm đã dành cho cô nhiều ưu ái, cho nên cô cần cảm thấy vinh hạnh.”
Rõ ràng là đang khiển trách, mà Ngô Ba trộn lẫn chúng lên khiến lời nói vào trong tai mỗi người mỗi khác, hiệu quả đương nhiên cũng khác nhau. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên mặt Khương Ngọc Doanh nở nụ cười, trong lòng thầm mắng chửi người khác, vinh hạnh?
Nằm mơ đi.
Cao Huy: Ông chủ thật sự không thể đối xử bình thường hơn một chút với bà chủ, haizz.
Mã Điêu: Đây là Tu La tràng* gì vậy, cíu.
*Tu La tràng: là một từ ngữ từ Phật giáo, thường dùng để mô tả một chiến trường bi thảm. Sau đó, từ này được mở rộng trong tiếng Nhật để chỉ các chiến trường thực tế và những dịp phải cạnh tranh chiến đấu
Ngô Ba ho nhẹ một tiếng: “Trước đây không quen biết cũng không sao cả, hiện tại quen biết không phải cũng được rồi sao. Tới đây, cô Khương mau vào đi.”
Ngô Ba đã mở miệng mời, Khương Ngọc Doanh thật sự không thể từ chối, ngại ngùng xoắn xuýt nâng bước, vừa định tiến vào thì Lâm Thần Khuynh lạnh mặt nói: “Tôi ghét đi cùng thang máy với người lạ.”
“……” Chân Khương Ngọc Doanh liền duy trì tư thế đang giơ lên, mũi chân căng chặt, vào không được lui cũng không xong, sắc mặt từ trắng biến thành hồng rồi lại trắng.
Ngay cả nụ cười nhạt cũng khó giữ.
Tên chó này tuyệt đối là cố ý.
Cố ý làm cô mất mặt.
Cao Huy không thể là người trợ lý linh hoạt sáng suốt nhất, vội vàng mở lời làm dịu là không khí: “Tổng giám đốc Lâm có chuyện quan trọng muốn nói với tổng giám đốc Ngô.”
Ý đại khái là: Không phải là không muốn cho người khác đi cùng, mà chỉ là đang có chuyện quan trọng cần bàn.
Khi cậu nói chuyện còn cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘quan trọng’, hy vọng bà chủ có thể bớt giận.
Đáng tiếc bà chủ đang trong cơn giận, không nghe hiểu ý của cậu, khóe mắt nhếch lên, ánh mắt còn sắc bén hơn dao.
Có vẻ như hai người họ đều đã quên thỏa thuận trước đó.
Tầm mắt Lâm Thần Khuynh lướt qua Khương Ngọc Doanh và dừng lại trên mặt Cao Huy, cho cậu cái ánh mắt kiểu ‘Cậu nói nhiều quá rồi đấy’.
Cao Huy lui về phía sau một bước, khóa chặt miệng lại.
Mã Điêu thấy thế cũng leo bậc thang đi xuống: “Tổng giám đốc Ngô, nếu ngài có chuyện quan trọng cần bàn với tổng giám đốc Lâm thì mời hai người lên trước.”
Khương Ngọc Doanh thu chân lại, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Tôi nhớ ra là còn quên một số thứ nữa, để quay lại…” đi lấy.
Cô còn chưa nói hết lời, Lâm Thần Khuynh đã buông lỏng ngón tay ra, cửa thang máy chậm rãi khép lại.
Khương Ngọc Doanh nhìn chằm chằm anh. Nếu ánh mắt có thể giết người, Lâm Thần Khuynh đã chết, nghiêm trọng hơn là cơ thể còn bị thiêu cháy.
Cửa thang máy hoàn toàn đóng lại, cô cắn cắn môi, ngón tay nắm chặt vang lên tiếng răng rắc: “Đi.”
Mã Điêu đi theo phía sau cô, lo lắng hỏi: “Em và tổng giám đốc Lâm lại làm sau nữa vậy?”
Làm sao?
Sao cô biết làm sao chứ?
Tên chó đó thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn cả lật sách, cô còn đang muốn hỏi tại sao lại thế này đây.
Khương Ngọc Doanh thở phì phò nói: “Không biết.”
Mã Điêu nhíu mày: “Ai này, bà cô của tôi ơi! Có có thể bớt tính tình lại được không? Nhìn thấy anh ta ở trong công ty, em nhất định phải kính cẩn nghe lời.”
“Tại sao?”
“Bởi vì anh ta là su gờ đét đy đó.”
“Đét đi?” Khương Ngọc Doanh trợn mắt nói: “Em sẽ khiến anh ta gọi em là ‘bố’.”
Ở bên kia, Lâm Thần Khuynh và Ngô Ba cùng bước ra thang máy và đi tới văn phòng tổng giám đốc. Hai người họ nói chuyện gần tiếng đồng hồ. Trước khi rời đi, Ngô Ba cười nói với Lâm Thần Khuynh: “Tổng giám đốc Lâm, có chuyện này tôi muốn phiền anh cho ý kiến.”
Lâm Thần Khuynh đứng dậy, đưa tay chỉnh lại áo vest, ngước mắt nói: “Chuyện gì?”
Ngô Ba: “Gần đây có chương trình vẫn luôn muốn mời nghệ sĩ công ty chúng tôi tham gia, nhưng tôi khá là do dự trong quá trình chọn người. Vì vậy nên tôi muốn hỏi tổng giám đốc Lâm là, anh cảm thấy cô Khương có được không?”
Tay đang chỉnh nút thắt của Lâm Thần Khuynh hơi dừng lại, nâng mắt lên, mặt vô biểu cảm nói: “Loại chuyện nhỏ này nếu khiến tổng giám đốc Ngô lưỡng lự, thì tôi thật sự lo lắng về chuyện hợp tác của chúng ta sau này.”
Ngô Ba cười cười: “Là lỗi tôi, lỗi tôi. Sao có thể vì chuyện nhỏ thế này mà đến làm phiền tổng giám đốc Lâm chứ.”
Anh ta vươn tay, khách khí nói: “Mời tổng giám đốc Lâm.”
Lâm Thần Khuynh nhấc chân đi về phía trước. Khi sắp ra tới cửa, anh không có biểu cảm gì nói một câu: “Người mới cũng cần có cơ hội.”
Tổng giám đốc là người thông minh, lập tức hiểu ý của anh, vừa gật đầu vừa tiễn người ra đến thang máy. Khi cửa thang máy đóng lại, trợ lý phía sau khó hiểu hỏi: “Tổng giám đốc Ngô, ý của tổng giám đốc Lâm là gì vậy?”
Tổng giám đốc Ngô cho cậu trợ lý một ánh mắt ‘cậu vẫn quá trẻ tuổi’, giải thích: “Gọi Mã Điêu lên đây cho tôi.”
Trước khi Mã Điêu đi lên, tâm trạng thấp thỏm lo âu. Khi trở về thì mặt mày rạng rỡ: “Doanh Doanh, có biết tổng giám đốc Ngô gọi anh lên làm gì không?”
Khương Ngọc Doanh: “Làm gì?”
Mã Điêu nói: “Chương trình, tổng giám đốc Ngô tự mình sắp xếp cho em một chương trình đấy.”
Có thể khiến Ngô Ba tự mình sắp xếp chương trình, đây quả là chưa từng có ở Diệu Huân. Khương Ngọc Doanh cũng hơi giật mình: “Thật à?”
“Đương nhiên là thật rồi.” Mã Điêu đè thấp giọng nói: “Em có biết chương trình này vốn định đưa cho ai không?”
“Ai?” Khương Ngọc Doanh hỏi.
“Tống Viện.” Mã Điêu thần bí nói: “Gần đây cô ta vẫn luôn chạy tới văn phòng tổng giám đốc, người sáng suốt đều biết là thế nào. Chỉ là, không ngờ vẫn bị em cắt ngang, đoán chắc lúc này cô ta đang tức giận lắm.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land