Đọc một quyển sách không thể thành thiên tài ngay, Tiêu Manh Á nhìn TV chằm chằm cả một ngày, nóng lòng muốn hiểu hết về con người làm mắt cậu vừa rát vừa sưng, khi Ngụy Cốc về nhà liền thấy cậu không ngừng dụi mắt.
"Làm sao thế? Đau mắt à?"
"Ca ca, anh về rồi! Mắt em đau quá, hôm nay ở nhà xem TV cả một ngày."
Ngụy Cốc vào phòng lấy lọ thuốc nhỏ mắt ra nhỏ cho Tiêu Manh Á, vừa giáo huấn cậu vừa bóp thuốc.
" Sau này không được xem TV quá lâu, nhìn vào màn hình quá lâu mắt sẽ không chịu nổi.
Rất nhiều người vì vậy đã bị cận thị đó."
Tiêu Manh Á ngẩng đầu mở to mắt long lanh nhìn Ngụy Cốc.
Thuốc nhỏ mắt chảy vào tròng mắt Tiêu Manh Á, cậu chớp chớp mắt.
Cảm giác bị nước rơi vào mắt là lạ nhưng thuốc nhỏ mắt lành lạnh, tròng mắt cũng dễ chịu hơn nhiều.
Cậu hỏi: "Cận thị là cái gì?"
"Cận thị xảy ra khi trục nhãn cầu phồng lên, khiến những tia sáng đi vào mắt hội tụ tại một điểm trước võng mạc thay vì đúng ngay tại võng mạc.
Nói đơn giản thì cậu sẽ không nhìn được những thứ ở xa, nghiêm trọng thì cách hai, ba mét đã không nhìn rõ được."
"Đáng sợ như vậy ư? Không có cách nào chữa khỏi sao?" Tiêu Manh Á hối hận, nếu biết trước