Tiêu Manh Á dậy thật sớm, cậu ngồi ở nhà ngồi chơi đến khoảng 3 giờ chiều, Ngụy Cốc quay về đưa cậu đi mua quần áo.
Ngồi ở ghế phó lái, Tiêu Manh Á tay trái sờ sờ cửa sổ xe, tay phải kéo kéo dây an toàn.
"Thứ này cũng thần kỳ thật đó, tuy rằng không lớn nhưng lại có thể chạy nhanh như vậy."
"Đây là phương tiện di chuyển của nhân loại, có ô tô lớn, cũng có ô tô nhỏ.
Còn có cả máy bay có thể bay ở trên trời, tàu thủy có thể đi dưới nước nữa."
Tiêu Manh Á há hốc mồm, đây là thế giới thần kỳ gì vậy? Cậu quay sang nhìn Ngụy Cốc đang lái xe, nhìn rồi lại nhìn, mắt cậu cứ như dính lên trên người anh vậy, bất tri bất giác cậu bị mê hoặc lúc nào không biết.
Đường nét lông mày Ngụy Cốc rất sắc sảo, dư vị thanh xuân nhàn nhạt, nét trầm ổn tự tin ngưng lại giữa cặp lông mày, giống như giây tiếp theo trời có sập xuống, chỉ cần có anh ở bên cạnh, cậu cũng không phải lo sợ.
Ngụy Cốc mặc một chiếc sơ mi màu xám nhạt, cà vạt màu đen, đôi chân dài thẳng tắp được quần tây màu đen bao bọc, nhìn vừa gợi cảm lại vô cùng mạnh mẽ.
"Sao cậu lại nhìn tôi đến phát ngốc nữa rồi?"
"A?!......." Tiêu Manh Á nghẹn một lúc, đôi mắt lấp lánh nước nói: "Em thích nhìn ca ca".
Nghĩ nghĩ một lúc, cảm thấy còn không đủ cậu lại bổ sung thêm: "Rất đẹp trai!"
Ngụy Cốc nhìn Tiêu Manh Á một cái, không nói gì nữa.
Khi đến trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố, Ngụy Cốc dắt cậu lên cửa hàng bán đồ nam ở tầng trên.
Cô gái trong cửa hàng nhận ra Ngụy Cốc, cười tủm tỉm đón tiếp, vừa chuyên nghiệp lại vừa ngọt ngào.
Ngụy Cốc khoác tay lên vai Tiêu Manh Á, quay lại nói với nhân viên bán hàng "Cô chọn cho cậu ấy mấy bộ quần áo phù hợp, chọn một bộ rồi mặc lên luôn"
Tiểu muội bán hàng trên mặt là biểu cảm tui biết mà tui hổng nói.
Nàng vô cùng chuyên nghiệp dắt Tiêu Manh Á đi thử quần áo,