Trên chiếc giường mềm mại màu trắng, người phụ nữ với đôi má ửng hồng cực kỳ mê người mềm mại gối lên ngực người đàn ông.
Một lúc lâu sau, hắn đứng dậy, ôm cô vào phòng vệ sinh, tắm rửa sạch sẽ thoải mái xong mới ôm về.
Hắn ôm lấy vòng eo thon thả của cô đầy chiếm hữu, cơ thể dán sát vào tấm lưng xinh đẹp nhẵn nhụi ngập tràn dấu vết mập mờ do hắn tạo ra, khóe môi hơi cong lên, dễ chịu ngủ thiếp đi.
Hôm sau.
Ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua rèm cửa màu vàng nhạt ở cửa sổ sát đất, chiếu xuống sàn căn gác lửng ở tầng hai ngôi nhà gần như toàn màu trắng.
Mộc Như Lam cảm thấy mình sắp ngạt thở nên mở bừng mắt, xung quanh cô toàn một màu đen kịt.
Cô nhìn thấy phía trước có ánh sáng, không kịp nghĩ có phải mình xuyên không hay không, thừa dịp chưa bị ngộp chết, chạy về hướng có ánh sáng kia.
Đâm đầu vào giữa vầng sáng, tầm mắt cô sáng tỏ hơn, không khí trong lành mang theo mùi bạc hà mát lạnh khiến ý thức cô cũng trở nên rõ ràng.
Nơi này là...
Cô quét mắt nhìn bốn phía, nhưng bởi vì bị "núi tuyết" màu trắng ngăn cản nên không nhìn thấy quá nhiều cảnh vật.
Một giây sau, ánh mắt rơi xuống chỗ nào đó, cô lập tức kinh ngạc sửng sốt, bên cạnh cô...!có một người khổng lồ?
Bởi vì cách quá gần, cô không thấy rõ gương mặt người khổng lồ, có điều, mùi trên cơ thể đối phương quá quen thuộc, Mộc Như Lam lập tức xác định được người khổng lồ này chẳng phải ai khác, mà chính là người đàn ông của mình!
Điên rồi!
Hiện tại rốt cuộc là tình huống thế nào? Mặc Khiêm Nhân biến thành người khổng lồ? Hay...!Thật ra là cô nhỏ đi? Xem tình hình này, dường như là cô nhỏ đi, thứ vừa suýt khiến cô chết ngạt chính là chăn của bọn họ, núi tuyết này cũng là chăn của bọn họ...
Mộc Như Lam tỏ vẻ rất bình tĩnh, biến thái không biết sợ hãi, cho nên gặp phải tình huống bất ngờ cũng có thể thản nhiên đối mặt.
Hiện giờ, cô tỉ mỉ nhớ lại, rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề dẫn đến cơ thể cô xuất hiện loại chuyện kỳ dị huyền huyễn như vậy.
Cô cũng chẳng cảm thấy có gì không thể, dù sao cô đều sống lại một lần.
Quay ngược thời gian...!Sau đó nghĩ tới một điều, cô còn nhớ lễ Giáng Sinh hôm đó có làm một người phụ nữ tìm tới cửa thành con rối, trước khi chết người phụ nữ kia đã từng nguyền rủa cô...
Cho nên, đây là thực hiện nguyền rủa? Cô biến thành người tí hon? Dáng vẻ còn rất thú vị đấy...
Dùng cả hai tay hai chân bò lên cái gối mềm mại, Mộc Như Lam đi đến trước mặt Mặc Khiêm Nhân, ôm mũi hắn: "Khiêm Nhân? Khiêm Nhân, mau tỉnh lại."
Âm thanh quá nhỏ, Mặc Khiêm Nhân không nghe thấy.
Thế là cô duỗi đôi tay nho nhỏ, nắm lấy một cái lông mi của hắn, nhẹ nhàng giật giật: "Chồng ơi, mau tỉnh lại."
Mặc Khiêm Nhân nhíu mày, mở mắt ra, theo bản năng duỗi tay mò về phía trước, gương mặt cọ cọ vào gối đầu bên dưới.
Bình thường, đây là động tác nhỏ cọ cọ cổ Mộc Như Lam, lúc này bởi vì động tác của hắn, Mộc Như Lam be bé bị ngã ngồi lên gối, bị cọ xát toàn thân.
Mộc Như Lam vẫn còn chưa mặc quần áo, sáng sớm đã bị Mặc Khiêm Nhân ở trạng thái vô ý thức ăn sạch đậu hũ từ trên xuống dưới trong chớp mắt.
Mặc Khiêm Nhân dừng động tác lại, dường như nhận ra thứ mình cọ vào không giống với trước đây.
Hắn từ từ mở to mắt, trong đôi mắt nửa tỉnh nửa mê phản chiếu ra một người tí hon chỉ cao tối đa 10cm.
Người tí hon này đang bị chóp mũi của hắn đè ép, chớp đôi mắt trong veo như nước nhìn hắn...
Mặc Khiêm Nhân yên lặng một hồi lâu, khẽ nâng đầu, nhẹ nhàng tiến tới hôn Mộc Như Lam một cái, sau đó nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Hắn dĩ nhiên cũng mơ giấc mơ như vậy, có điều, dáng vẻ vợ hắn biến thành thiên thần nhỏ trần truồng thật sự là đáng yêu chết mất...
Mộc Như Lam run lên, vội vàng đứng lên chạy tới, lại nắm lấy lông mi đen dài của hắn: "Mau dậy đi, không phải đang nằm mơ đâu, Khiêm Nhân ~ "
Mặc Khiêm Nhân bị quấy rầy, nhíu mày mở mắt ra lần nữa, sau đó trông thấy Mộc Như Lam chỉ có 10cm đứng trước mắt của mình, nghe thấy cô mở miệng: "Không phải nằm mơ, Khiêm Nhân, anh xem, em nhỏ đi này, dáng vẻ thật thú vị đây này."
Ờ, chính xác là phong cách nói chuyện của vợ mình.
Mặc Khiêm Nhân nghĩ vậy, nhưng vẫn cho rằng đang nằm mơ, động đậy đầu, chiếc gối mềm mại lập tức hơi gồ lên.
Mộc Như Lam không đứng vững, bất chợt rơi xuống khỏi gối, Mặc Khiêm Nhân vươn tay ra đón theo bản năng, sau đó đột ngột ngây người.
Ấm ấm, mềm mềm, nho nhỏ, sống! Không phải đang nằm mơ?
Dù là Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt bình tĩnh cũng không khỏi trợn to mắt, bật dậy, ngón tay cái đột nhiên truyền đến cảm giác hơi hơi đau nhói.
Hắn cúi đầu, nhìn thấy Mộc Như Lam 10cm đang cắn ngón tay cái hắn, lủng lẳng treo ở giữa không trung...
Mộc Như Lam tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi, người nhỏ đi, làm cơ thể cũng trở nên rất nhẹ, cô lại có thể dùng răng cắn thịt trên người Mặc Khiêm Nhân nâng đỡ toàn bộ thân thể mình.
Mặc Khiêm Nhân nâng cô gái tí hon trong lòng bàn tay, yên lặng mất mấy phút mới tiếp nhận chuyện không phải mình đang nằm mơ, vợ hắn thật sự thu nhỏ lại.
"Có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?" Mặc Khiêm Nhân nâng cô đến trước mắt mình, loại cảm giác này quá kỳ quái, người yêu của mình nhỏ đi, thậm chí một bàn tay hắn cũng có thể nâng được cô.
"Không hề." Mộc Như Lam mỉm cười: "Chỉ là cảm giác em không mặc quần áo trần truồng chạy khắp nơi không tốt lắm."
Bấy giờ Mặc Khiêm Nhân mới phản ứng lại, Mộc Như Lam đang trần truồng ngồi trên tay hắn.
Nhìn xung quanh một vòng, hắn rút một tờ giấy bao lại cô như gói nem rán.
Xong xuôi, Mặc Khiêm Nhân nhìn Mộc Như Lam ngẩn người, nhìn một chốc, đáy lòng sinh ra cảm giác không kiểm soát nổi.
Lam Lam nho nhỏ...!Thật đáng yêu...
Lúc này, cửa phòng nhỏ bên cạnh mở ra, Tiểu Khiêm Khiêm mặc quần áo ngủ lông xù dụi mắt đi ra, chân ngắn nện những bước nhỏ đáng yêu, trong miệng còn đáng yêu lẩm bẩm: "Mommy..."
"Mommy ở đây..." Mộc Như Lam theo bản năng lên tiếng, Mặc Khiêm Nhân lại lập tức cầm lấy Mộc Như Lam giấu ở phía sau.
Tiểu Khiêm Khiêm chớp chớp mắt, nhìn Mặc Khiêm Nhân, tiếng nói non nớt đáng yêu hỏi: "Con nghe thấy tiếng của mommy..."
"Ảo giác của con thôi." Mặc Khiêm Nhân không biểu cảm đáp: "Mẹ con vừa mới đi ra ngoài."
"Daddy gạt người, mắt to sáng như tuyết của Tiểu Khiêm Khiêm đã sớm xem thấu rồi, mommy ~ "Tiểu Khiêm Khiêm nghiêm túc nói, nện bước nhỏ đi quanh giường của