Mộc Như Lam cảm thấy đây là chuyện thú vị nhất mà cô từng gặp qua.
Cô đứng bên trong túi áo vest của Mặc Khiêm Nhân, thò đầu ra nhìn đủ thứ to lớn trở nên xung quanh, các bà chủ gia đình đẩy xe đi tới đi lui, rồi từng cặp đôi tay trong tay mua sắm, dùng tầm mắt nhỏ hơn nhìn, dường như có loại thú vị riêng.
Mặc Khiêm Nhân đẩy xe, trong túi có thiên thần nhỏ 10cm đang đứng, bởi vì có không ít ánh mắt xung quanh sẽ rơi xuống người hắn, nên hắn không thể không cứng đờ dùng cơ thể che lại vật nhỏ đang dáo dác ngó nghiêng.
Lúc đầu hắn không muốn mang Mộc Như Lam trong tình trạng này ra ngoài, nhưng Mộc Như Lam lại cảm thấy trong nhà rất nhàm chán, nói không chừng không cẩn thận bị Tiểu Khiêm Khiêm mơ màng đi vệ sinh đạp chết...!Được rồi, việc đó đương nhiên là làm quá lên, nhưng Mặc Khiêm Nhân thật sự có phần không yên lòng, nên dứt khoát mang theo.
Mặc Khiêm Nhân đang xem củ cải, chợt một nhóc tỳ còn đang quấn tã ngồi trên xe đẩy bị bà mẹ cũng đang nhìn đồ ăn đẩy tới, đúng lúc dừng lại bên cạnh Mặc Khiêm Nhân, một đôi mắt to màu xanh lam trong trẻo cứ thế đột nhiên đối mặt với Mộc Như Lam.
Mộc Như Lam nhìn nhóc.
Nhóc cũng nhìn Mộc Như Lam.
Không nhúc nhích, nhóc con kia dường như sợ đến ngay người, ngón tay nhỏ trắng nõn nắm lấy xe đẩy, mắt to nhìn thẳng Mộc Như Lam.
Mộc Như Lam cười cười, nước bọt của nhóc con chảy xuống từ khóe miệng, sau đó nhóc vươn tay ra với Mộc Như Lam, bàn tay nhỏ như vậy lại hoàn toàn đủ để bao lấy đầu Mộc Như Lam.
Mộc Như Lam vội vàng rúc vào trong túi, nhóc tỳ chưa bắt được Mộc Như Lam, ngược lại bắt được quần áo Mặc Khiêm Nhân.
Mặc Khiêm Nhân đang kinh ngạc, vì đối phương là đứa nhỏ nên cũng không để ý, không ngờ vậy mà cũng bị Mộc Như Lam nhỏ mê hoặc.
Bà mẹ vội vàng kéo lại tay con mình, quỷ nhỏ kia còn ê ê a a với tay về phía Mặc Khiêm Nhân, Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt đẩy xe đi.
"Coi chừng bị người trông thấy." Mặc Khiêm Nhân rũ đầu nhẹ nhàng độc thoại.
Mộc Như Lam ngồi trong túi cười, hoàn toàn là dáng vẻ "chơi thật vui": "Nếu như bị phát hiện, em có thể lập tức giả bộ như là búp bê nhỏ." Giọng Mộc Như Lam không lớn, Mặc Khiêm Nhân hết sức cẩn thận nghe vẫn nghe được một chút.
"..." Mặc Khiêm Nhân yên lặng, giả làm búp bê...! Hắn thực sự không thể tưởng tượng được Mộc Như Lam không nhúc nhích giả làm một trong những búp bê trong tủ của cô sẽ như thế nào, bởi vì thực sự quá giống con người, hơn nữa hắn không hề muốn vợ mình bị vây xem hoặc sờ mó lung tung tẹo nào!
Ở bên ngoài giống như cũng có nguy hiểm, hơn nữa Tiểu Khiêm Khiêm còn đang ở nhà một mình, Mặc Khiêm Nhân mua đồ ăn cho cả ngày hôm nay xong thì nhanh nhẹn mang vật nhỏ trong túi về nhà.
Siêu thị cách tòa nhà Mặc Lam không xa, Mặc Khiêm Nhân lúc này mới xem như có thể thở phào, nào ngờ lại nhìn thấy một người đi ra từ bãi đỗ xe!
"Hey! Amon!" Ebert vui vẻ giang hai cánh tay muốn ôm với Mặc Khiêm Nhân.
Mặc Khiêm Nhân ghét bỏ né tránh, tiếng nói lạnh nhạt rõ ràng lộ vẻ không kiên nhẫn: "Anh đến làm gì?"
Ebert lập tức che ngực: "Thượng Đế, trái tim của tôi vỡ vụn rồi!" Thật vất vả mới đến California một chuyến, kết quả lại bị ghét bỏ! Hắn lạnh lùng cao quý như vậy, gã còn có thể chơi đùa cùng không?
Mặc Khiêm Nhân không để ý tới gã, đi vào trong tòa nhà, Ebert lập tức nhấc chân đuổi theo: "Lại nói, Ian đâu?"
"Tôi ở chỗ này, Ebert..." Mộc Như Lam nghe thấy Ebert nhắc đến mình thì lập tức cười híp mắt mở miệng, nhưng giọng cô thực sự khá nhỏ, có điều tòa nhà rất yên tĩnh, vẫn có thể nghe thấy một vài.
Mặc Khiêm Nhân lập tức đưa tay nhét lại Mộc Như Lam vào túi.
Ebert ồ lên, nhìn trái nhìn phải: "Vừa rồi hình như tôi nghe thấy tiếng của cô ấy...!Người đâu rồi?"
"Anh nghe lầm rồi." Mặc Khiêm Nhân thản nhiên bước lên bậc thang, bởi vì chỉ có năm tầng nên không lắp thang máy, mỗi ngày lao mấy chuyến thang lầu làm vận động cũng không tệ.
Ebert ngó nghiêng xung quanh, gãi gãi đầu, hẳn là nghe lầm, bằng không với trình độ "thê nô" của Amon, đôi mắt như thể lắp ra-đa cảm ứng kia sao có thể chẳng có động tĩnh gì.
Khóe mắt Ebert chợt liếc thấy túi áo bên trái của Mặc Khiêm Nhân hơi phình phình, nhất thời cảm thấy khá kỳ lạ, Amon-quý-công-tử của bọn họ sẽ không để đồ trong hai bên túi áo vest, sao lại...
Ebert cảm thấy khá kỳ lạ, nhưng dường như cũng không thích hợp chú ý đến, hơn nữa hôm nay có vẻ Mặc Khiêm Nhân không quá hoan nghênh gã, nên là gã vẫn nên thành thật không nên nói chuyện nhiều, nếu không bị đuổi ra thì gã sẽ rất mất mặt!
Ebert đi theo Mặc Khiêm Nhân lên đến tầng năm, Mặc Khiêm Nhân đứng ở cửa nhà mình, quay đầu lạnh lẽo nhìn Ebert: "Phòng của anh ở tầng ba."
"Tôi đến xem Tiểu Khiêm Khiêm không được sao?" Ebert bắt đầu nghĩ lại, có phải mình đã làm cái gì khiến Mặc Khiêm Nhân thấy ngứa mắt không, bình thường mặc dù dáng vẻ Mặc Khiêm Nhân cũng na ná thế, nhưng không hề không chào đón rõ ràng như vậy!
Nói thật, trước khi Mộc Như Lam khôi phục thành hình dáng bình thường, Mặc Khiêm Nhân không chào đón bất cứ người nào, đặc biệt là ——
Cửa phòng chợt mở ra, một gương mặt lễ độ lộ vài phần tà khí xuất hiện trước mặt hai người, Ive cười híp mắt chào hỏi bọn họ: "Này ~ "
"..."
—— đặc biệt là đám người trong lòng luôn mang một vài ý đồ với vợ hắn.
Hiện tại Mộc Như Lam nhỏ như vậy, không cẩn thận là có thể bị trộm đi đấy!
Mộc Như Lam ngoan ngoãn ngồi trong túi Mặc Khiêm Nhân, nghe âm thanh phía bên ngoài, kỳ thật cô rất muốn ngó đầu ra chào hỏi bọn họ, có điều lại cảm thấy người đàn ông nhà mình trăm phương ngàn kế tìm cách giấu cô đi như thế rất đáng yêu, cô rất tò mò tiếp theo Mặc Khiêm Nhân sẽ làm thế nào đây.
Mặc Khiêm Nhân nhìn Tiểu Khiêm Khiêm đã tự mặc xong quần áo trong phòng, cất tiếng nói lạnh lẽo: "Có cần ba nói lại cho con rằng lúc ba mẹ không có ở nhà thì không nên tùy tiện mở cửa cho người lạ vào nhà?"
Trên tay Tiểu Khiêm