Edited by Raine Wu - rainewu.wordpress.com
———————————
Có thể nói Cận Sầm với Nghiêm Diệc Sơ có quen biết nhưng cũng không tính là thật sự quen.
Bọn họ biết tên nhau, cũng từng nói chuyện, ăn cùng nhau nhưng đối với thanh niên thời nay thì việc ngay cả phương tiện liên lạc xã giao còn không có thì chỉ là hai kẻ xa lạ mà thôi.
Mà giờ phút này đây, tên của Nghiêm Diệc Sơ cuối cùng cũng xuất hiện trong danh sách liên lạc của Cận Sầm.
Tại sao Nghiêm Diệc Sơ lại muốn thêm bạn với mình chứ?
Cận Sầm suy nghĩ về nó một chút rồi thôi xoắn xít. Bởi vì số này dùng để thêm số liên lạc của phụ huynh, bạn học, nên thêm thì cứ thêm thôi.
Sau khi cất điện thoại vào túi, Cận Sầm thấy Trần Nghị với Kỳ Dương đang đi về phía mình.
Trên mặt còn mang theo ý cười.
Hẳn là coi video của cậu ta rất là vui vẻ ha.
Mỗi khi Cận Sầm dùng ngón cái nhấn vào đốt thứ hai của ngón trỏ, đó là động tác vô thức của cậu khi đang suy nghĩ.
Lúc này, đại hội thể thao buổi chiều của trường đã gần kết thúc.
Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, trường trung học số 1 Bắc Thành trông thật lâu đời và yên tĩnh, một đám học sinh từ "căn cứ địa" ra chuẩn bị đi ăn cơm, ngay cả đài chủ tịch cũng ngừng phát sóng.
Cận Sầm lặng lẽ đứng bên cạnh đường trường không nói lời nào.
Còn Trần Nghị từ xa đã vẫy tay với Cận Sầm.
Khi đến gần, hắn ló đầu ra nhìn thứ mà Cận Sầm đang cầm trong tay.
"Sầm ca, hạng nhất chạy được thưởng cái gì vậy?"
Cận Sầm giơ tay lên như thể sắp đưa ra, Trần Nghị chuẩn bị đưa tay ra nhận thì Cận Sầm đã nắm lấy cổ tay rồi kéo hắn lại, nâng đầu gối húc một cú, Trần Nghị đột nhiên bị tấn công, vì chưa kịp phản ứng nên mất hai giây sau mới gào khóc vì đau.
"Trời má—lão đại à, mày có cần ra tay độc ác vậy không chứ?"
Trần Nghị ôm bụng, trông vô cùng yếu ớt.
Cận Sầm nhìn hắn vô cùng châm biếm: "Tao đã dùng sức đâu?"
Kỳ Dương nhếch miệng, im lặng đằng sau Trần Nghị, cố gắng trở thành người vô hình.
Đột nhiên Cận Sầm rất muốn mở cái bật lửa ra nhưng nó đã bị ném đi rồi, điều này làm cho cậu ta hết sức bực bội.
Cậu ta đành phải bóp bóp cái hộp quà trên tay mình, nở nụ cười lạnh giá.
"Xóa video chưa?"
Lúc cậu ta đang chạy, chẳng lẽ không thấy người nào đứng trên đường trường cười đến đấm vào lan can, còn không quên quay video lại sao?
Trần Nghị nhanh chóng lấy điện thoại ra xóa đoạn video mà hai người cười suốt buổi trưa kia, đảm bảo rằng nó sẽ không bị lộ ra bên ngoài.
"Tối nay chơi trò Ít đánh một tiếng."
Cận Sầm thông báo như vậy.
Hai mắt Trần Nghị tối sầm lại.
Ít đánh một tiếng là trò đếu gì vậy—
Đương nhiên là lúc Cận Sầm đang chơi game thì bọn họ phải học!
Theo thông lệ, khi tổ chức đại hội thể thao trường thì sẽ không có bài tập về nhà.
Cổng trường tấp nập học sinh ra vào, hôm nay nhiều học sinh nội trú cũng nhân cơ hội này để đi chơi.
Bọn ba người Cận Sầm vốn là học sinh ngoại trú nên có thể tự do ra vào.
Hôm nay, ngoài cổng trường đặc biệt nhộn nhịp, đám học sinh đang đứng đợi xe đến. Nhiều người bán hàng rong cũng đẩy xe đến bán đồ ăn, mùi thơm của mì lạnh nướng*, xiên que tỏa ra khắp nơi.
Trần Nghị cùng Kỳ Dương thảo luận xem hôm nay sẽ ăn gì, đi ăn lẩu hay là quay lại gọi món mang đi——dù gì tối nay bọn họ cũng sẽ có một tiếng làm bài tập.
"Lão đại, mày nói xem nên ăn lẩu hay gọi món mang đi?"
Trần Nghị hỏi.
Cận Sầm nói không cần suy nghĩ: "Ăn lẩu đi."
......
Trần Nghị có chút hối hận, đáng lẽ bọn họ nên đặt đồ ăn mang đi.
Quán lẩu mà bọn họ định đi đến là một quán lâu đời có tiếng ở gần trường, nằm trong hẻm nên phải đi vòng nhiều đường mới đến, nếu không dư dả thời gian chắc sẽ không chọn nó bởi vì nó thật sự rất khó tìm.
Cận Sầm không vội, từ từ đi còn Kỳ Dương và Trần Nghị thấy rất khó chịu.
"Sầm ca Sầm ca, tụi tao mới mở một hộp đĩa mới!"
Cận Sầm bình luận.
"Chơi bời lêu lỏng."
Cậu ta liếc Trần Nghị một cái, hỏi: "Bao bài thi trước tao đưa mày làm xong chưa?"
Trần Nghị xìu xuống, hắn thì thào nữa: "Chưa..."
Cận Sầm giễu cợt: "Vậy mà lần thi học kỳ vẫn còn tham vọng lọt vô top 30 cơ đấy."
Trần Nghị không quan tâm đến câu nói này, bởi vì cha mẹ hắn hứa rằng nếu hắn có thể lọt vô top 30 kỳ thi cuối kỳ thì kỳ nghỉ đông có thể đi đến nơi nào mà mình muốn, không cần phải ở nhà lúc nào cũng thấy người thân.
Trần Nghị xìu xuống, Kỳ Dương còn tệ hơn.
Thành tích hắn còn không bằng Trần Nghị, tuy rằng gia đình họ Kỳ quản lý lỏng lẻo hơn nhưng nếu hai người muốn đi chơi cùng nhau vào kỳ nghỉ đông thì hắn phải tiến bộ một chút.
Lập tức bọn họ không còn gì để nói.
Theo Cận Sầm vào tiệm lẩu, hôm nay tiệm khá đông, ngày trong tuần mà gần như kín chỗ.
Mặc dù muốn trở về vừa chơi game vừa ăn đồ ăn gọi ngoài nhưng khi đã đến tiệm lẩu, Trần Nghị không nhịn được mà muốn gọi đồ ăn.
Sức ăn của ba thanh niên thật kinh khủng, dĩa được dọn lên gần như đầy một bàn.
Cận Sầm ngồi một bên, hai người kia ngồi một bên.
Trần Nghị với Kỳ Dương không biết đã thấy cái gì mà thì thầm.
"Ơ, mày xem kia kìa, chỗ kia!"
"Kia không phải thằng Sơ gì đó sao?"
"Nghiêm Diệc Sơ?"
......
Cận Sầm nhíu mày.
Nghiêm Diệc Sơ gì chứ?
Cậu ta theo hướng nhìn của Trần Nghị với Kỳ Dương quay đầu ra sau nhìn, ở một góc phía sau là một thiếu niên mặc đồng phục lớp C đang ngồi.
Đúng là có chút quen mắt.
Đặc biệt là chiếc quần thể thao thụng cùng kính gọng đen.
Nhà hàng lẩu đông nghịt người, người phục vụ bận rộn chen lấn giữa bàn này đến bàn khác. Các thực khách đang trò chuyện, ăn lẩu và nghịch điện thoại, nhưng chỉ có cậu thiếu niên kia đang đọc quyển sách trên tay.
Sách kia cũng quen thật.
Cận Sầm nhìn kỹ hơn.
Đó chính là cuốn từ vựng IELTS Tân Đông Phương được Nghiêm Diệc Sơ dán nát cả cuốn.
Trong đầu Cận Sầm hiện lên dáng vẻ nam sinh ngồi trong xe học từ vựng nên lặng lẽ quay đầu lại.
Giọng Trần Nghị hết sức ngạc nhiên: "Woah, đó không phải là sách từ vựng IELTS sao?"
"Nó ngồi trong tiệm lẩu học từ vựng ư?"
"Thật hay đùa vậy?"
......
Có ai khác làm chuyện lạ lùng như vậy không?
Cận Sầm không tham gia vào cuộc thảo luận, cậu ta cảm thấy như lẽ ra nó vốn là vậy.
Nghiêm Diệc Sơ có thể hợp lý hóa thời gian rảnh trên xe ba cậu ta thì việc tận dụng thời gian rảnh ở tiệm lẩu có gì kỳ lạ đâu?
Cậu ta rủ mắt, không muốn quan tâm đến chuyện đó nữa.
Nhưng trong tâm trí, hình ảnh một Nghiêm Diệc Sơ ham học tập cứ không ngừng xuất hiện.
Trong đầu là Nghiêm Diệc Sơ, nghe thấy cũng là Nghiêm Diệc Sơ.
Kỳ Dương với Trần Nghị không ngừng bàn tán về "Mọt sách bốn mắt" này.
Nghiêm Diệc Sơ là lính dù, còn là đối tượng đặc biệt quan tâm của Cận Chấn Quốc cho nên Kỳ Dương với Trần Nghị không khỏi tò mò về hắn. Quan trọng nhất là học lực Nghiêm Diệc Sơ giỏi, thậm chí... còn muốn giỏi hơn cả Cận Sầm.
Điều này rất là bất thường.
"Ở tiệm lẩu mà còn tận dụng triệt để như vậy, hèn chi Cận Sầm thi thua nó đúng rồi." Trần Nghị vừa nhúng thịt vừa nói: "Quá ghê gớm!"
Cận Sầm nhíu mày.
"Sầm ca, có phải vì thằng đó nên hôm bữa mày muốn cuốn từ vựng IELTS không?" Kỳ Dương nắm bắt đúng trọng điểm.
Lúc nghe Kỳ Dương nói, Cận Sầm nhíu mày rồi ngừng đũa.
Cậu ta nhướng mày, đôi mắt mờ đi.
"Mày muốn học vẹt sao ?"
"Nếu muốn vậy thì đợi ra nhà sách mua hai cuốn sách đi, từ hôm nay tụi bây sẽ học giống Nghiêm Diệc Sơ."
Giọng điệu Cận Sầm hết sức u ám, lúc này đây toàn bộ linh khí của cậu ta phóng thích ra ngoài, giống như một tảng đá bị băng bao phủ có thể đè chết hai đứa kia trong một giây tiếp theo.
......
Quấy rầy rồi.
Kỳ Dương với Trần Nghị tự giác kéo khóa miệng mình lên, im lặng mà nhúng thịt.
Ở cách đó không xa, Nghiêm Diệc Sơ đang thở phào nhẹ nhõm.
Cậu cất cuốn sách IELTS vào cặp, nhìn Từ Dịch Bình bưng gia vị đến rồi nở một nụ cười hết sức miễn cưỡng.
Từ Dịch Bình thấy có gì đó quái lạ.
"Gì đấy?"
Nghiêm Diệc Sơ thở dài.
"Cuộc đời này đi đâu cũng gặp."
Vốn Từ Dịch Bình chạy đến kiếm Nghiêm Diệc Sơ ăn cơm xong sẽ cùng nhau đi chơi. Lần trước gặp phải thầy chủ nhiệm của cậu, hắn không tin mấy ngày thường đi vũ trường mà cũng bị bắt