Edited by Raine Wu - rainewu.wordpress.com
-----------
Lưu ý: Mình sẽ dùng Cậu/ Cậu ấy cho Nghiêm Diệc Sơ – Cậu ta cho Cận Sầm nhé!
Cận Sầm từ trước đến nay thuộc tuýp người nói là làm.
Nửa đêm, căn nhà của cả ba đang sáng đèn, bàn trà trong phòng khách bày đầy hộp cơm vừa mới giao tới, còn Trần Nghị với Kỳ Dương đang vò đầu làm bài tập.
Cận Sầm gửi tài liệu học cho Nghiêm Diệc Sơ bởi vì đúng lúc cậu ta phát cho Kỳ Dương với Trần Nghị nên thuận tay gửi luôn một bản cho Nghiêm Diệc Sơ-người cũng đang muốn hỏi về vật lý.
Cậu ta còn không muốn nghĩ đến giờ này Nghiêm Diệc Sơ đang làm gì, nếu không phải ngủ thì không chừng là đang ôn tập đi ha?
Làm sao Cận Sầm có thể nghĩ được rằng bây giờ Nghiêm Diệc Sơ đang ở Phí Điểm nhảy rất là high.
Đáng lẽ đây sẽ là một đêm đại hội thể thao vui vẻ, vậy mà giờ đây Trần Nghị với Kỳ Dương lại è cổ ra mà làm đề thi——tuy rằng bọn họ đã chơi game mấy tiếng nhưng vẫn cảm thấy khổ không tả nổi.
Kỳ Dương trầm ngâm nhìn mấy đề bài trên bài thi của Cận Sầm đưa mà gần như muốn đem não vắt khô cả ra.
Tiếng anh của Cận Sầm quả thực không tốt như Nghiêm Diệc Sơ.
Cậu ta dịch mấy bài viết và nhận ra ngữ pháp dùng câu của mình vẫn còn gượng gạo chưa lưu loát cho lắm. Cậu ta nhìn bài mà Nghiêm Diệc Sơ viết, công bằng mà nói thì hắn viết rất hay, có thể thấy vốn từ của Nghiêm Diệc Sơ tích lũy rất nhiều.
Cận Sầm điều chỉnh là bài dịch của mình rồi hút một chút thuốc.
Cái bật lửa mới của Cận Sầm giống y như cái cũ, mẫu màu bạc cơ bản đơn giản nhất mà cậu ta đã từng dùng qua.
Thời gian tích tắc trôi đi.
Trần Nghị vò đầu hồi lâu cuối cùng cũng làm xong bài, lấy đáp án cũ chấm điểm mà sắc mặt hắn mỗi lúc trở nên tệ hơn.
Cuối cùng hắn thở dài một tiếng rồi ngồi dựa vào sofa.
"Tao không muốn thi đua nữaa."
Việc chuẩn bị cho kỳ thi là một vấn đề hết sức thực tế. Nếu thi tốt, có thể cộng thêm điểm, thậm chí còn được cử đi học, còn nếu phát huy không tốt có thể kéo theo mấy môn khác, thậm chí còn bị suy sụp tâm lý.
Vốn dĩ Cận Sầm muốn thử thi đua một lần, sau khi làm xong bài thi của một số môn mà Cận Sầm đưa cho hắn, Trần Nghị cảm thấy rằng mình vẫn làm chưa tốt.
Từ sơ trung, Cận Sầm đã đạt được rất nhiều giải thưởng, cao trung lại tập trung vào vật lý, là hạt giống được thầy cô rất coi trọng. Hắn thì khác, phải nỗ lực rất nhiều mới hiểu được kiến thức cơ bản, muốn vào sâu cũng có chút khó khăn.
Điều quan trọng là chí hướng của hắn không phải đặt ở đây.
"Mày suy nghĩ kỹ là OK."
Thần sắc Cận Sầm nhàn nhạt.
Suy cho cùng, cậu ta cũng chỉ là phận bạn bè, không phải là thầy giáo hay cha mẹ dạy con cái gì cả nên không thể cho Trần Nghị quá nhiều lời khuyên.
Trần Nghị than thở: "Giá mà tao thông minh được như mày, tao muốn chết với mấy câu hỏi này mất."
Kỳ Dương an ủi hắn: "Thành tích tụi mình ở trường ngầu lòi như vậy cũng không tới nỗi ai cũng phải tham gia vào cuộc thi. Nhiều người học giỏi trong lớp chúng ta muốn thử sức như vậy, khi xong lại bỏ cuộc."
Trần Nghị lấy bài thi che mặt mình lại, giọng điệu chua xót: "Kỳ này đều là mười người đứng đầu đó..."
Nói đến đây, Trần Nghị có chút khó hiểu: "Nghiêm Diệc Sơ có thành tích tốt như vậy mà không tham gia thi đua sao?"
"Có vẻ thằng đó học hóa học giỏi hơn vật lý một chút, giáo viên sẽ phải đề nghị hắn tham gia một lần." Kỳ Dương nói: "Mày có đăng ký cho kỳ thi đua thứ hai sau kỳ thi giữa kỳ không vậy?"
Trần Nghị suy nghĩ một lúc, yếu ớt nói
"Đăng ký đi."
Ở lớp A, B, C, hầu hết học sinh đều chọn đăng ký vào lớp thi đua.
Lớp thi đua là lớp học thêm, thi vào sẽ tuyển bốn mươi người.
Sau tất cả, Trần Nghị không muốn có ít tài nguyên học tập hơn người khác.
Cận Sầm không nói xen vào.
Cậu ta đã từng học với Trần Nghị và Kỳ Dương rất nhiều lần, thế nhưng bọn họ đều có mục đích riêng của mình. Nhiều khi học sẽ thành nghiện, một khi nếm được mùi vị của sự ưu tú thì sẽ rất khó bỏ ưu tú đó.
Trần Nghị không bàn về game nữa mà tiếp tục cầm bài thi làm tiếp.
Sau khi hút điếu thuốc, Cận Sầm cầm điện thoại lên lầu.
Lúc tắm xong lau đầu, Cận Sầm liếc nhìn qua điện thoại.
Mở điện thoại lên, Nghiêm Diệc Sơ đã gửi lại một tin nhắn.
SHU: Cảm ơn ^^
......
Đây là cái biểu cảm cũ rích gì đây?
Cận Sầm nhìn vào màn hình hai giây, tìm kiếm trong nhóm thi đua của mình một chút rồi chia sẻ tập tin qua.
Sau khi Nghiêm Diệc Sơ nhắn xong, định quay lại tiếp tục xoắn xuýt nhưng chưa được bao lâu, vừa lên sàn nhảy thì lại nhận được một tin nhắn khác trên điện thoại di động.
Vẫn là của Cận Sầm.
Cận Sầm: Chia sẻ tệp "Tài liệu thi đua Hóa học."
......
Nghiêm Diệc Sơ cầm điện thoại mà muốn rớt nước mắt.
Đại ca à!
Tui đâu có thích học tập đến như vậy đâu!
Tui có thể làm gì đây, cũng vì bất đắc dĩ thôi mà?
Nghiêm Diệc Sơ phải quay lại góc vừa nãy mà trả lời.
SHU: Cảm ơn tài liệu của cậu.
SHU: Sau này cùng cố gắng nha ^^
......
Cận Sầm nhanh chóng trả lời lại.
Cận Sầm: Ừh.
......
Nghiêm Diệc Sơ thấy giọng điệu này thì cất điện thoại vào.
Cận Sầm chắc đã chia sẻ xong rồi phải không?
Sẽ không chia sẻ nữa, đúng không?
Cậu nhìn sàn nhảy mà cảm thấy mình thật bi thảm không muốn chơi nữa.
Cầm điện thoại quay lại ghế dài, cô gái bên cạnh Từ Dịch Bình đã rời đi từ lúc nào.
"Thế nào rồi, nhảy có ổn không?"
Nghiêm Diệc Sơ ngồi xuống uống một hớp hết ly rượu, tâm tình đang không tốt.
Từ Dịch Bình thắc mắc: "Sao vậy, có người quấy rầy cưng hã?"
Nghiêm Diệc Sơ lắc lắc đầu.
Cậu thở dài.
"Không phải quấy rầy..."
Từ Dịch Bình thấy Nghiêm Diệc Sơ cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại với dáng vẻ một lời khó nói hết, cười hỏi: "Vậy là gì?"
Nghiêm Diệc Sơ cảm thấy hơi bất an khi nghĩ rằng Cận Sầm