Lúc này ánh mắt lạnh lùng nộ nộ sát khí hiếm gặp của Khiết Băng bất ngờ làm thuộc hạ của Hoàng Minh bất ngờ.
5 phút? Chưa đầy 5 phút?
Ai nấy đều tỏ ra hoảng sợ và kinh ngạc về người phụ nữ trước mắt.
Dáng vẻ thảm hại cùng sự nghi ngờ ập đến bên họ
"Là địch hay bạn?"
Nhưng anh thì không tỏ ra gì hết!
Có lẽ anh đã biết từ trước?!
Từ bộ dạng một con sư tử hung hãn, 180 độ chuyển hướng, Khiết Băng hóa thành một con mèo nhỏ ngoan ngoãn.
Giọng lo lắng của cô cất lên.
Cô nhanh chóng bước đến bên anh rồi cùng với động tác nắm tay anh, người cô trông mong gần 1 tuần nay
"Anh không sao chứ?"
Thấy cô quan tâm mình, khóe môi Hoàng Minh cong cong.
Vẫn dùng giọng nói giễu cợt ấy
"Có em nên tôi không sao"
Cô bừng bừng tức giận, lúc nãi nếu cô không đến kịp thì không biết anh ra thế nào.
Tại sao anh biết đây là cái bẫy mà vẫn đến đây?
Chưa kể còn không trang bị vũ khí hạng nặng nữa chứ!
Đúng là ngốc hết cỡ mà!
Khiết Băng bực tức hất tay anh.
Do không còn sức lực nên anh ngã nằm ở nền cát.
Chỗ vết thương chưa lành tự dưng chảy máu.
Có vẻ ông trời đang giúp anh!
"Vợ ơi anh sắp chết rồi!
Em đừng đi mà!"
Thấy anh lại cất giọng trêu chọc cô, cô định bước đi nhưng khi cô quay lại thấy anh đang nằm trên mặt cát nóng.
Cô lo lắng ngồi xuống đỡ anh.
"Anh đừng làm tôi sợ mà!"
"Tôi đau!"
Trong khi cô có thể ổn yên ở Washington thì anh phải chiến đấu những cuộc chiến vào sinh ra tử.
Anh không biết bản thân đã trúng bao nhiêu phát đạn.
Anh không đau vì bị thương.
Anh đau vì thấy cô hốt hoảng, thấy cô không ham sống sợ chết tìm đến đây kiếm anh.
Tuy có chút vui nhưng cũng có chút hổ thẹn.
Anh bảo anh sẽ bảo vệ cô nhưng bây giờ cô