Sau đó, Khiết Băng dìu Hoàng Minh lên xe để trở về căn cứ.
Lại một lần nữa thuộc hạ của Hoàng Minh há hốc mồm.
Lý Nhật, Lâm Kỳ, Giang Quyền đã thấy nên không mấy bất ngờ.
Tất cả máy bay và trực thăng đều được đưa về kho chứa gần đấy.
Hoàng Minh từ đầu đã biết thân phận cô không đơn giản nhưng không ngờ cô là Scor kia.
Khiết Băng nhanh chóng đưa anh về phòng nghỉ, lấy dụng cụ y tế rồi giúp anh sơ cứu vết thương.
Anh yên lặng phối hợp để cô bôi thuốc cho mình.
Hoàng Minh dùng ánh mắt dịu dàng nhìn người con gái anh yêu đang băng bó tỉ mỉ cho anh ngay trước mắt.
Anh cong cong khóe miệng nở nụ cười nhìn cô.
"Khiết Băng, anh là..."
Chưa kịp nói hết câu, môi anh đã bị bàn tay cô chặn lại.
Anh hơi sửng người.
Nhìn khẩu hình miệng với ánh mắt của anh, cô biết chắc anh muốn nói cô biết về thân phận của mình.
Cô không muốn nghe.
Điều gì đến rồi sẽ đến.
Cứ để nó thuận theo tự nhiên.
"Em không muốn biết.
Đối với em, anh vẫn là anh mà thôi!
Một Đông Phương Hoàng Minh bá đạo, suốt ngày trêu chọc em bằng giọng cợt nhã.
Người đàn ông làm em yên tâm ỷ lại và dựa vào!
Anh hiểu chứ?"
Hoàng Minh vui vẻ cười.
Bỗng anh ôm eo cô, đưa mặt anh áp sát mặt cô, khẽ giọng nói đủ để hai người nghe
"Hình như anh lại thêm yêu em rồi!"
Đôi môi mỏng của anh bất ngờ thâu tóm đôi môi cô, trao cho cô nụ hôn nồng nàn.
Cô không cự tuyệt.
Hai tay cô ôm lấy cổ anh, mặc cho anh dùng chiếc lưỡi của mình thăm dò sâu hơn trong khoang miệng cô.
Trong căn phòng kín, một đôi nam nữ đang