Thằng bé mang đầy sợ hãi mà thút thít nắm lấy tay Helen:"Mẹ con sẽ nghe lời mẹ mà! Xin mẹ đừng giận!"
Dáng vẻ sợ sệt của John hiện tại đã khiến cho Helen thêm phần hối hận, cô đáng nhẽ ra phải biết tiết chế cảm xúc của bản thân để không làm ảnh hưởng đến tâm lý của John.
Là do cô sai, sai khi đã để quá nhiều cảm xúc của bản thân chi phối.
Nhẹ ôm lấy John, Helen vỗ vỗ nhẹ tấm lưng đang không ngừng run lên của thằng bé:"John mẹ xin lỗi vì đã nặng lời với con! Đừng giận mẹ có được không John?"
Bàn tay nhỏ cũng vươn lên ôm lấy mẹ mình, John hiểu chuyện mà im lặng không khóc nữa:"Mẹ ơi, mẹ nín đi, con không giận mẹ đâu!"
Đẩy nhẹ người John ra, hai mẹ con cùng lúc đưa tay lau nước mắt cho nhau, Helen cuối cùng cũng mỉm cười, lần này đã dịu dàng hơn trông thấy, cô véo nhẹ lấy má của thằng bé mà dụ dỗ:"John này, con nhớ nhé sau này tránh xa người đàn ông vừa nảy ra, người đàn ông đấy không tốt!"
"Nhưng tại sao mẹ lại nói như vậy ạ? Rõ ràng chú ấy đã mua cho con rất nhiều kem!" John lần này cũng rất điềm tĩnh mà nói với mẹ mình.
"John mẹ đã từng dặn con không được lấy đồ của người lạ có đúng không nào?" Helen kiên nhẫn mà gợi nhớ lại những điều mình đã từng dạy cho John.
Quả thực đúng là như thế, Helen chắc chắn có dạy điều này cho John cho nên vì thế mà John đã không chút do dự gật đầu.
Khóe môi cong nhẹ Helen tiếp lời:"John con phải biết một khi mà ai đó cho con một thứ gì đó chắc chắn họ cũng muốn lấy lại của con một thứ gì đó tương đương! Cho nên đối với con họ ngay từ đầu đã không có ý tốt.
Những người như thế con phải tránh xa ngay từ lần đầu gặp họ biết không?"
John chắc chắn chẳng bao giờ hiểu hết được những hàm ý sâu xa trong lời mà Helen nói nhưng vì để làm mẹ vui lòng mà thằng bé đành miễn cưỡng gật đầu.
Hài lòng Helen véo nhẹ má của John đầy cưng chiều tán thưởng:"John của mẹ lớn thật rồi, con ngoan lắm!"
Nói rồi Helen đứng lên nắm lấy tay John, gạt đi nước mắt, bước hai bước chân rồi, nhưng lại nhớ ra gì đó mà cúi người nhắc nhở John:"John lát nữa con nhớ tuyệt đối không được nói gì nghe không!"
John đã chiều theo ý mẹ mình một lần rồi cho nên tất nhiên lần này thằng bé cũng sẽ dễ dàng mà gật đầu thỏa thuận với Helen.
Vô cùng hài lòng, Helen nắm lấy tay con trai mà đi đến bên cánh cửa vẫn còn đang dồn dập tiếng gõ không ngừng, hít một hơi thật sâu chuẩn bị sẵn sàng cho tất những gì sắp phải đối diện.
Khi đã chuẩn bị tâm lý thật sẵn sàng, Helen mới thả lỏng lòng mình, thở