Khựng người đứng nhìn Bạch Hạc Hiên một lúc, cuối cùng Lam Đình Niên cũng quyết định đi lại sofa ngồi xuống, nhưng tuyệt nhiên cô rất giữ khoảng cách với anh mà cố tình bỏ mặc cử chỉ của Bạch Hạc Hiên, cô ngồi cách rất xa anh.
Mày hơi nhíu lại nhưng rồi Bạhc Hạc Hiên cũng chẳng nói gì thêm.
Sau khi Lam Đình Niên ngồi xuống, anh cũng chẳng vòng vo làm gì mà nói thẳng vào chuyện chính:"Thanh Lam cô ấy tỉnh rồi!"
Cũng chẳng có biểu hiện gì thái quá, Lam Đình Niên nhàn nhã nhìn anh:"Anh nói với tôi làm gì? Không phải bây giờ anh nên ở trong bệnh viên chăm sóc cho cô ta sao?"
"Cô nghỉ việc đi!" Bạch Hạc Hiên không chớp mắt mà đề nghị.
Lời của Bạch Hạc Hiên vừa dứt, Lam Đình Niên liền cau mày:"Anh vừa bảo tôi nghỉ việc sao?"
Lam Đình Niên biết công việc của cô mấy năm nay cũng chẳng có gì quá nổi bật, mấy năm rồi nhưng cô cũng chỉ là một nhà thiết kế nhỏ của một công ty thời trang nhỏ, tuy lương bổng thì cũng chẳng được bao nhiêu nhưng cô vẫn cố gắng bám trụ, vì chí ít cô vẫn có thể tự lo cho tiền sinh hoạt cho mình mà chẳng cần phải ngửa tay xin tiền bất kì một ai, nhất là với Bạch Hạc Hiên.
Vậy mà hôm nay anh một lời liền muốn cô nghỉ việc.
Lam Đình Niên tất nhiên sẽ không đồng ý, cô kiên quyết phản bát:"Tôi không nghỉ!"
"Tôi ở đây không phải là đưa cho cô sự lựa chọn mà là mệnh lệnh!" Bạch Hạc Hiên gằng giọng.
"Tôi không hiểu anh đang nói gì cả.
Tôi trễ làm rồi, tôi đi trước đây!" Lam Đình Niên cố tình giả điên mà liền cầm lấy túi xách đứng lên, ý định muốn rời đi.
Nhưng đi còn chưa được mấy bước đã bị lời của Bạch Hạc Hiên đánh gãy ý định:"Cô, vào viện chăm sóc cho Thanh Lam!"
Đầu óc tối sầm lại, hai tai vo vo không nghe rõ, Lam Đình Niên còn tưởng mình nghe lầm mà tức cười xoay đầu lại mặt đối mặt với Bạch Hạc Hiên:"Anh vừa bảo tôi vào viện chăm sóc cho Nhã Thanh Lam?"
"Cô ấy vừa tỉnh sức khỏe còn yếu đang cần người chăm sóc!" Bạch Hạc Hiên nhẹ tênh mà trả lời.
"Hộ lí đầy ra đó sao anh không thuê?" Lam Đình Niên bất bình.
Cười nhạt, Bạch Hạc Hiên đứng lên trực tiếp từng bước chân tiến đến trước mặt của Lam Đình Niên, anh vươn tay nâng cằm của cô lên:"Tôi muốn cô tự tay chăm sóc cho cô ấy!"
"Tôi không chăm!" Lam Đình Niên quả quyết.
Cánh tay bắt đầu dùng lực, Bạch Hạc Hiên bóp mạnh lấy cằm Lam Đình Niên gằng giọng:"Cô ấy tai nạn là vì ai? Bảo cô chăm sóc cho cô ấy đã là quá nhẹ nhàng với cô rồi, cô còn ở đây không biết điều muốn phủi bỏ trách nhiệm sao?"
"Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi không công kích gây tai nạn cho cô ta!" Khó khăn trong từng hơi thở Lam Đình Niên lần nữa muốn rửa oan cho bản thân mình.
"Tôi nhắc lại lần nữa: Chăm hay không chăm?"
"Tôi không chăm!"
"Lam Đình Niên, gan cô to quá nhỉ?" Nói rồi Bạch Hạc Hiên một tay vẫn giữ chặt lấy cằm của Lam Đình Niên, tay còn lại anh trực tiếp luồng vào trong túi quần lấy ra điện thoại gọi cho trợ lý của mình căn dặn:"Cậu xem xem Lam Đình Niên cô ta làm việc ở đâu, ngay lập tức liên hệ người xa thải cô ta cho tôi!"
Cả người choáng váng, Lam Đình Niên tất nhiên biết rõ lời của Bạch Hạc Hiên một khi đã nói ắt có giá trị, công việc mà bấy lâu nay cô vẫn luôn cố gắng anh muốn cô nghỉ liền tìm cách để cô bị xa thải, Lam Đình Niên không cam chịu mà vươn tay muốn giật lấy điện thoại trên tay Bạch Hạc Hiên tắt đi nhưng không thành, Bạch Hạc Hiên ngang nhiên bỏ điện thoại trở lại vào trong túi quần:"Cô lên thu dọn đồ đạc, ngay lập tức vào viện chăm sóc Thanh Lam cho tôi!"
Nói rồi Bạch Hạc Hiên hất mạnh cằm của Lam Đình Niên sang một bên khiến cô ngay lập tức liền choáng váng mà vịn lấy sofa, chạm chạm nhẹ lên cằm đã in rõ năm đầu ngón tay của Bạch Hạc Hiên tự lúc nào Lam Đình Niên có chút đau đớn mà nhăn mày, trụ vững đôi chân Lam Đình Niên đứng thẳng căm căm nhìn Bạch Hạc Hiên lần nữa chống đối:"Tôi sẽ không đi đâu hết!"
"Cô cứng đầu đúng không? Cô có tin chỉ cần thêm một cuộc điện thoại nữa của tôi, mẹ của cô ngay lập tức liền không được điều trị nữa hay không?"
Nghe thấy Bạch Hạc Hiên nhắc đến mẹ mình Lam Đình Niên