Khóe môi cong lên hài lòng, Bạch Hạc Hiên cúi người vươn tay ra muốn đỡ Lam Đình Niên đứng lên nhưng lại bị cô thẳng thừng từ chối, cô chống thẳng tay mình xuống sàn nhà chậm chạp mà đứng lên, lau nhẹ mi mắt cô thẩn thờ vòng qua khỏi người Bạch Hạc Hiên, cô định lên phòng lấy thêm bộ quần áo.
Bạch Hạc Hiên cũng chẳng có ý định ngăn cản, Lam Đình Niên cứ thế lóc cóc mà quay trở lại phòng mình.
Dập mạnh cửa phòng Lam Đình Niên quăng túi xách lên giường mà ngồi thừ người ra một lúc, bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa nói vọng vào:"Thiếu gia bảo cô nhanh lên đi!"
Lam Đình niên ngay tức loạn mà đứng lên cầm lấy túi xách cô nhét đại một bộ quần áo được lấy từ trong tủ ra vào trong, thay một đôi giày bệch cô nhanh chóng đi xuống nhà, vừa vặn Bạch Hạc Hiên cũng từ sofa đứng lên, cô hiểu ý mà ngay tức khắc đi theo phía sau anh.
Ngồi trong xe Lam Đình Niên thỉnh thoảng lại vô hồn mà thừ người ánh mắt hướng ra ngoài khung cửa kính mà nghĩ ngợi mông lung một điều gì đó.
Chiếc xe dừng lại trước cửa bệnh viện, Lam Đình Niên chậm rãi mở cửa xe cô leo xuống, đứng chờ Bạch Hạc Hiên ở cửa một lúc, cuối cùng cô cũng thấy anh đỗ xong xe mà quay trở lại.
Đứng trước phòng bệnh của Nhã Thanh Lam, Lam Đình Nhiên gắng nén cảm xúc mà thở nhẹ một hơi, nhìn sang Bạch Hạc Hiên đang đứng bên cạnh cô nhàn nhã mà thành câu:"Để tôi chăm sóc cô ta, anh thật sự không sợ tôi sẽ cố ý đầu độc giết chết cô ta à?"
Khóe môi cong lên đầy châm biếm, Bạch Hạc Hiên xoay người bóp mạnh lấy cằm Lam Đình Niên ép cô phải tiếp nhận ánh nhìn của mình:"Lam Đình Niên cô nghĩ cái gì trong đầu cô vậy? Cô nghĩ tôi thật sự tin tưởng cô, để cô một mình ở đây với Thanh Lam sao?"
"Để lần nữa cô có cơ hội giết chết cô ấy à?"
Bạch Hạc Hiên vừa dứt lời thì ở đằng xa xa cuối hành lang đã thấy hai tên vệ sĩ cao to đi lại phía của hai người, Lam Đình Niên chợt hiểu ra, ý cười đầy giễu cợt cô nhìn hai tên vệ sĩ đã đứng trước mặt mình:"Lao tâm tổn sức lo cho tính mạng của cô ta đến vậy mà còn cố ý bảo kẻ đã một lần muốn giết chết cô ta đến đây chăm sóc?"
"Đúng là có chút nực cười!"
"Nực cười hay không thì cô cũng đã ở đây và phải chăm sóc cho người mà mình từng có ý định sẽ giết chết thôi!"
Nói rồi Bạch Hạc Hiên liền buông tay hất cằm của Lam Đình Niên ra, quay sang hai tên vệ sĩ anh dặn dò:"Khi nào tôi có ở đây hai cậu chỉ cần canh ở cửa là được, nhưng hôm nào không có tôi nhất định phải có một người ở bên trong theo dõi từng nhất cử nhất động của cô ta, tránh để cô ta có cơ hội ra tay với Thanh Lam rõ chưa?" Bạch Hạc Hiên