Xe chạy được khoảng một lúc nữa, thì dừng lại trước nơi mà mẹ con Lam Đình Niên sẽ ở.
Xuống xe Lam Đình Niên đưa tay định mang đồ của John lên nhà nhưng lại bị Bạch Hạc Hiên nhanh tay hơn:"Để anh!"
Cũng chẳng nói thêm lời nào, Lam Đình Niên đành buông tay ra, để lại đồ cho Bạch Hạc Hiên mang phụ, còn cô thì nắm lấy tay John đi vào nhà trước.
Cửa nhà vừa mở, Lam Đình Niên liền xoay đầu nhìn sang Bạch Hạc Hiên đã đứng ngay sau lưng mình, muốn lấy mấy túi đồ trên tay anh tiện thể đuổi người, nhưng ngờ đâu John lại nhanh hơn mà nắm lấy một góc áo của Bạch Hạc Hiên lắc lư người:"Hôm nay ba ở lại đây chơi với con nhé!"
Khóe môi cong lên, không hiểu làm sao dạo gần đây John lại ngoan thế không biết, còn biết cách tạo cơ hội cho Bạch Hạc Hiên anh nữa chứ, nhưng rồi nụ cười trên môi lại thoáng vụt tắt khi vừa ngẩng đầu lên lại nhìn nét mặt không mấy vui vẻ của Lam Đình Niên đang trân trân nhìn mình mà trở nên ấp úng:"Anh! John! Thằng bé! "
Lời từ chối còn chưa kịp nói, bỗng Lam Đình Niên lại cảm nhận được hiện tại đang có một lực kéo kéo nhẹ tà váy của mình, cúi đầu đối diện với ánh mắt trong veo đầy mè nheo của John, cuối cùng Lam Đình Niên buộc phải đầu hàng mà nhìn lên Bạch Hạc Hiên:"Vào nhà đi!"
Lời của Lam Đình Niên vừa dứt liền khiến cho tâm trạng một lớn một nhỏ trở nên phấn chấn hẳn ra, John vui vẻ mà nắm lấy góc áo của Bạch Hạc Hiên kéo anh vào nhà còn không quên nói lời cảm ơn đối với mẹ mình.
Vội đặt túi lớn túi nhỏ trên tay xuống dưới sàn nhà, Bạch Hạc Hiên theo John mà dạo quanh nhìn ngắm qua căn nhà một lượt, nhìn chung nơi này tuy không rộng lắm, bên ngoài nhìn có vẻ hơi cũ kĩ nhưng bên trong được cái rất sạch sẽ gọn gàng, đặc biệt có cảm giác rất ấm cúng.
Hai ba con cùng lúc ngã lưng ra sofa, tay vòng ra sau kê cao đầu, chân vắt chéo, động tác giống y hệt nhau, Bạch Hạc Hiên xoay đầu nhìn sang John đánh giá:"John con có nghĩ nơi này vừa đủ cho một nhà ba người cùng sống với nhau thì sẽ rất hạnh phúc hay không?" Dứt lời Bạch Hạc Hiên còn cố tình hướng tầm nhìn của mình sang Lam Đình Niên đang sắp xếp lại đồ đạc ở bếp.
"Dạ có ba ạ!" Vẻ mặt vẫn còn đang hớn hở nói với Bạch Hạc Hiên thì câu sau John đã chùn hẳn tâm trạng xuống:"Nhưng mà mẹ không cho phép ạ!"
Khóe môi cong nhẹ, Bạch Hạc Hiên không trực tiếp trả lời câu hỏi của John mà chỉ xoa xoa nhẹ đầu thằng bé mỉm cười, đứng lên một lực bế sốc lấy thằng bé:"Nào chúng ta đi phụ mẹ dọn dẹp một chút nhé!"
Bế thẳng John đi vào nhà bếp, đặt thằng bé ngồi ở một khoảng trống trên bếp, Bạch Hạc Hiên khom người lấy chén đũa từ trong một cái thùng lớn chắc là được Vĩ Tiết Lâm chuẩn bị sẵn ra ngoài đặt