Cái gì mà một nhà ba người, cái gì mà một chính thất - một tình nhân - một chồng chung, cái gì mà cùng nhau chung sống dưới một mái nhà cơ chứ?
Nghe thôi cũng thật nực cười rồi!
Lam Đình Niên giễu cợt lòng mà cười nhạt, dù là cô có không muốn đi chăng nữa thì cô cũng đâu có quyền được ý kiến khi mà Bạch Hạc Hiên đã gật đầu đồng ý rồi chứ.
Để qua loa cho xong chuyện Lam Đình Niên hời hợt:“Lời này nên để tôi nói thì đúng hơn nhỉ?”
Nói rồi Lam Đình Niên liền lách người qua khoảng trống muốn rời đi, nhưng ngờ đâu lại bị Bạch Hạc Hiên lên tiếng giữ chân lại:“Lam Đình Niên… Cô muốn đi đâu?”
“Nhường không gian riêng lại cho hai người!” Lam Đình Niên như có như không mà lên tiếng nửa đùa nửa thật.
“Lam Đình Niên!” Bạch Hạc Hiên không hài lòng trước thái độ dửng dưng của Lam Đình Niên mà gằng giọng nhắc nhỡ.
Lam Đình Niên lần này dường như cũng biết khó mà lui, cô biết Bạch Hạc Hiên đang chuẩn bị nổi giận mà rằng:“Tôi muốn qua thăm mẹ mình! Anh có vấn đề gì sao?”
“Không đi đâu hết! Theo tôi về nhà!” Bạch Hạc Hiên nghiến chặt răng tự theo ý mình bá đạo ngăn cản.
Lam Đình Niên nhíu mày, rõ ràng là cô đi thăm mẹ mình, bản thân cô cũng chẳng suy nghĩ hay làm chuyện gì quá đáng không thể chấp nhận tại sao Bạch Hạc Hiên anh lại cấm cô, đến thăm mẹ mình cô cũng bị anh quản là sao?
“Tôi chỉ đi thăm mẹ thôi anh cũng không cho là thế nào?” Lam Đình Niên không đồng ý nhưng cũng chẳng dám lớn tiếng làm ầm lên mà điềm tĩnh hỏi lại.
“Tôi bảo hôm nay không được đi là không được đi, không có thế nào hay tại sao gì cả!” Bạch Hạc Hiên một mực kiên quyết với quyết định của mình nhưng còn nguyên do thì một lời cũng không hé rằng hoặc có thể là không có nguyên do mà là anh đang cố chấp không muốn cho cô đi mà thôi.
Nhưng rồi lại vô tình thấy nét mặt xìu xuống của Lam Đình Niên, Bạch Hạc Hiên liền bồi thêm:“Hôm nào rảnh tôi đưa cô đi! Còn bây giờ không là không, rõ chưa?”
“Ra xe về nhà! Nhanh lên!”
Lam Đình Niên căm căm trừng mắt chống đối lại Bạch Hạc Hiên, nhưng rồi lại bị Bạch Hạc Hiên hét cho lần nữa:“Nhanh!”
Trong lòng Bạch Hạc Hiên, Nhã Thanh Lam vì tiếng hét của anh mà giật mình, kể cả Lam Đình Niên đứng đó cũng chẳng tránh khỏi, nhưng rồi Nhã Thanh Lam lại được Bạch Hạc Hiên ôm lấy vỗ về, còn Lam Đình Niên thì chỉ đứng yên ở đó một mình mà sợ sệt.
Căn phòng bấy giờ như thế giới chia làm đôi, hai nửa trái đất với hai hình ảnh hoàn toàn trái ngược nhau.
Cười nhạt đầy chế giễu, Lam Đình Niên lủi thủi mở cửa phòng, cửa vừa mở cô đã thấy trợ lý Hồng đứng sẵn ở đó, dường như cũng rất hiểu ý, trợ lý Hồng liền đưa tay ra ngõ ý muốn cầm lấy túi đồ trên tay của Lam Đình Niên:“Phu nhân tôi cầm giúp cô!”
“Không cần đâu!” Lam Đình