Thật dễ thở!
Ánh mắt chăm chăm phía bên ngoài khung cửa kính, Lam Đình Niên bỏ lại phía sau những điều chướng mắt thoải mái mà mỉm cười.
Bỗng từ đầu ở phía sau giọng điệu ẻo lã của Nhã Thanh Lam lại vang lên phá tan đi sự bình yên lòng hiện tại của Lam Đình Niên:“Hiên, gió bên ngoài lùa vào lạnh quá, lại còn bám đầy bụi bẩn nữa, em thấy hơi khó chịu…” Vừa nói dứt lời Nhã Thanh Lam liền ôm lấy cổ họng mình mà ho sặc sụa, Lam Đình Niên nhíu mày thu lại tầm mắt mà nhìn xuống chỗ của Nhã Thanh Lam, nhìn điệu bộ của cô ta người ngu cũng biết được là giả vờ.
Ấy vậy mà Bạch Hạc Hiên lại ôm lấy cô ta tích cực mà vuốt ngực cô ta vỗ về, lại còn trừng mắt lớn tiếng với Lam Đình Niên:“Đóng cửa lại đi! Bộ trong xe không đủ không khí cho cô thở hay sao?”
Thở dài, Lam Đình Niên bị mắng cũng chẳng nói lời nào mà liền xoay đầu lên, mắt hướng thẳng về phía trước, ngón tay điều chỉnh lại nút nguồn của cửa kính xe mà kéo kính lên.
“Em uống chút nước đi!” Bạch Hạc Hiên ở phía sau vẫn còn đang loay hoay lo lắng cho Nhã Thanh Lam nhưng lại chẳng biết rằng cô ta lại thông qua kính chiếu hậu mà nở một nụ cười đắc ý cố tình khiêu khích Lam Đình Niên.
Lam Đình Niên muốn nhịn cho qua chuyện nhưng lần này không hiểu sao cô lại từ trong bất giác mà lên tiếng giễu cợt:“Chỉ là chút bụi thôi mà tôi còn tưởng cô ngộ độc thức ăn hay bị nghẹn ứ nghiệp chướng ở cổ họng cơ đấy! Làm nhiều cái riết tôi còn tưởng là cô đang đóng một bộ phim dài tập nữa đó!”
“Lam Đình Niên… Ngậm cái miệng của cô lại ngay…!” Bạch Hạc Hiên chính là không để lọt lại những lời mà Lam Đình Niên vừa mới thốt ra mà lớn tiếng nạt cô thêm lần nữa.
Lam Đình Niên biễu môi, nhưng rồi cũng ngoan ngoãn ngậm cái miệng nhỏ của mình lại mà không nói nữa.
Cô sợ Bạch Hạc Hiên lại nổi điên rồi đem mẹ cô ra lần nữa doạ nạt nên cũng đành thôi, nhịn một lời bớt thêm một chuyện không đáng có.
Vừa nạt Lam Đình Niên xong, Bạch Hạc Hiên liền cúi đầu cẩn thận mà đem chai nước mình vừa mở đến trước khuôn miệng của Nhã Thanh Lam, đút cho cô ta uống, Lam Đình Niên ngồi ở phía trên, nhìn không nổi nữa mà tĩnh lặng khép chặt mi mắt không muốn quan tâm đến nữa.
Ấy vậy mà Nhã Thanh Lam cô ta cũng chẳng chịu yên mà lại lần nữa lên tiếng cố tình công khích:“Niên Niên, em biết chị không được thích em cho lắm nhưng mà thật sự em bị bụi bẩn làm cho khó chịu chứ không phải chỉ là diễn kịch như lời chị nói đâu! Chị nói vậy oan cho em quá!”
Mi mắt vẫn nhắm hờ, Lam Đình Niên mấp máy môi:“Đừng gọi tôi là Niên Niên, chúng ta không thân thiết đến mức đó… Nghe hơi giả tạo!”
Nhã Thanh Lam cứng họng không nói lại được nữa, nhưng cô ra lại thấy Bạch Hạc Hiên lần này không còn phản ứng gây gắt như lần trước nữa thì lại tìm