“Không biết liệu cô có nhã hứng muốn biết cùng với tôi không ấy nhỉ?”
“Chí Khiêm anh điên rồi sao?”
“Lam Lam, em có ở trong đó không?” Bên ngoài bỗng chợt có tiếng gõ cửa cùng tiếng người vang lên.
Nhã Thanh Lam của bấy giờ run rẫy dữ dội hơn bao giờ hết, mặt mày của cô ta đã tái xanh không còn một giọt máu, chiếc điện thoại trên tay bỗng quýnh hết cả lên mà cầm không nổi rơi xoảng xuống sàn nhà, loay hoay lúng túng Nhã Thanh Lam nhất thời chẳng biết phải làm thế nào mà lập lờ nửa muốn đi mở cửa phòng, nửa lại luôn dõi ánh mắt nhìn xuống chiếc điện thoại đang rơi ở dưới chân mình.
Nhưng rồi dưới sàn nhà từ trong chiếc điện thoại vẫn có tiếng người đều đều vang lên, cùng tiếng hối thúc ngoài cửa của Bạch Hạc Hiên lại làm cho cô ta thêm rối, dứt khoát ngồi thụp xuống sàn nhà, bàn tay run rẫy dè chừng đưa chiếc điện thoại lên tai nhỏ tiếng mà lắp bắp:“Tôi… Hạc Hiên anh ấy…”
“Lam Lam em làm cái gì ở trong đó mà lâu quá vậy?”
Tiếng của Bạch Hạc Hiên lần nữa ở ngoài cửa vọng vào ngày càng dồn dập hơn, Nhã Thanh Lam ngước đầu nhìn lên cánh cửa phòng mà dứt khoát ngắt điện thoại đi, đứng lên cô ta dường như hoảng quá mà nhanh chân đem chiếc điện thoại đặt dưới gối, rồi sau đó mới từ từ bĩnh tĩnh trở lại, cô ta vuốt vuốt nhẹ mái tóc hơi rối của mình, chỉnh chỉnh lại quần áo và cả tâm trạng mà đi ra mở cửa.
Vừa nhìn thấy Bạch Hạc Hiên đứng cau có ở trước cửa cô ta liền mỉm cười ôm lấy cánh tay anh:“Hiên, anh tìm em có việc gì sao?”
“Có việc gì mới tìm em được à?” Bạch Hạc Hiên hơi chau mày.
“Không phải… Em không có ý đó, anh hiểu lầm em rồi! Oan cho em quá!” Nhã Thanh Lam ngay lập tức xua tay, lắc đầu như sợ Bạch Hạc Hiên sẽ hiểu lầm mình mà tự minh oan cho mình trước.
Nhìn biểu cảm của Nhã Thanh Lam khóe môi của Bạch Hạc Hiên không giữ được mà cong nhẹ, anh nhìn thẳng ánh mắt không mấy thật thà của Nhã Thanh Lam, áp sát người cô ta, anh cúi nhẹ đầu mà gằng giọng:“Hay là em có việc trái lương tâm giấu anh?”
Gượng ép nở một nụ cười, Nhã Thanh Lam liên tục chớp chớp mi mắt mà nhích người ra xa khỏi cơ thể của Bạch Hạc Hiên một chút cố tình né tránh ánh mắt có đến bảy phần là dò chừng đầy phán xét của anh, cô ta vội lắc đầu:“Hiên, anh khéo đùa rồi em thì có việc gì trái lương tâm giấu anh chứ?”
Bật cười thành tiếng, bàn tay đưa lên lướt nhẹ qua khuôn mặt của Nhã Thanh Lam, mỗi tất da mà đầu ngón tay của Bạch Hạc Hiên quét qua đều khiến cho Nhã Thanh Lam rợn người khó thở, giật mình mà lùi về sau:“Tốt nhất là như lời em nói!”
Nói rồi Bạch Hạc Hiên liền thu về cánh tay của mình về, cùng với cánh tay đang bị Nhã Thanh Lam ôm lấy mà đút vào túi quần, bước qua người cô ta anh từng bước từng bước tiến thẳng vào trong phòng của Nhã Thanh Lam.
Bỗng chóc thoáng sợ hãi, chiếc điện thoại vẫn còn đang được đặt ở dưới gối, Nhã Thanh Lam có tật nên giật mình, cô ta cứ chăm chăm ánh mắt vào nơi giấu chiếc điện thoại như sợ rằng Bạch Hạc Hiên sẽ phát hiện ra chiếc điện thoại, sợ nhỡ anh cầm lên, tra thấy số điện thoại lạ hay vô tình có người gọi đến…
Bước chân thong dong lượn một vòng trong căn phòng, Bạch Hạc Hiên bỗng chợt dừng lại ở nơi đầu giường, khi mà Nhã Thanh Lam vừa đang định chạy lại chặn đường Bạch Hạc Hiên nào ngờ anh lại quay người lại nhìn cô ta vẫn còn đang chôn chặt chân đứng đó:“Lam Lam em còn đứng đó làm cái gì vậy?”
Gượng cười ánh mắt vẫn láo liêng ở nơi