“Em ngồi dậy uống thuốc đi rồi hẳn ngủ!” Bạch Hạc Hiên vừa nói vừa lấy từ trong vỉ thuốc ra một viên định đưa cho Nhã Thanh Lam đã ngồi dậy ở trên giường.
Nhưng rồi Bạch Hạc Hiên chỉ vừa mới vươn tay cầm lấy cốc nước đưa đến trước mặt cho Nhã Thanh Lam và cô ta cũng chỉ vừa mới vươn tay định cầm lấy thì lại bị Bạch Hạc Hiên cố tình thả lỏng lòng bàn tay của mình ra, ngay lập tức cốc nước vô lực mà rơi xoảng xuống sàn nhà vỡ vụn ra, nước trong cốc bắn tung tóe khắp nơi, thoáng chóc tiếng đổ vỡ đã khiến cho Nhã Thanh Lam giật mình mà run lên chăm chăm nhìn xuống chiếc cốc đã vỡ.
Bạch Hạc Hiên nhẹ cúi người, ngồi xuống sàn, tay vươn ra cầm nhẹ mảnh thủy tinh chưa vỡ hết của chiếc cốc lên ngang tầm mắt, đồng tử co thắt dữ dội băng lãnh, anh ngước lên đối diện với khóe mắt đã đỏ hoe run run nhẹ của Nhã Thanh Lam đang ngồi ở trên giường, cố tình gằng giọng:“Chiếc cốc này vỡ rồi, em xem xem bây giờ có phải nó vô dụng lắm không?”
Đầu óc Nhã Thanh Lam bấy giờ cứ ù ù rối như một cục tơ vò mà chẳng thể nào phân biệt nổi, cô ta cứ thất thần mà gật đầu như kiểu cho có lệ.
Khóe môi cong cong nhẹ đầy quỷ dị, Bạch Hạc Hiên quăng mạnh mảnh thủy tinh xuống sàn nhà, lại một tiếng động lớn nữa vang lên áp đảo lấy tâm trí của Nhã Thanh Lam.
Bạch Hạc Hiên từ dưới sàn nhà đứng phắt dậy, lòng bàn tay không ngừng rỉ máu bởi mảnh thủy tinh vừa vô tình cứa vào, từng bước chân nện mạnh xuống sàn nha anh tiến dần đến chỗ của Nhã Thanh Lam, bàn tay dính đầy máu tươi, anh nâng nhẹ cằm của cô ta lên, áp sát khuôn mặt, mi tâm khẽ chớp, đáy mắt đã đỏ au đầy uy lực mà ghì giọng phần thật phần bỡn cợt:“Nhã Thanh Lam nếu em làm chuyện gì xấu thì tốt nhất nên giấu cho kĩ, nếu để anh biết được thì số phận của sẽ chẳng khác nào chiếc cốc đang nằm ở dưới sàn nhà kia đâu!”
Nhã Thanh Lam chỉ mới dưới sự kiềm kẹp của lòng bàn tay Bạch Hạc Hiên mà đã sợ đến nổi không thể nói nên lời, cả người cứng đơ như một bức tượng, tim thì như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực mà chảy dài một giọt nước mắt.
Bật cười thành tiếng, Bạch Hạc Hiên ngay lập tức đã đổi thái dộ, anh nhẹ đưa bàn tay còn lại lên lau nhẹ đi hàng nước mắt vừa mới nhỏ giọt ở khóe mi của Nhã Thanh Lam, cúi nhẹ người anh áp sát khuôn miệng vào tai của cô ta, phà phà ra một âm thanh trầm trầm đầy ma mị nhưng cũng đầy sự dọa nạt đến rợn người:“Anh đùa thôi!”
“Em không làm chuyện xấu thì tại sao phải sợ!”
Dứt khoát lui người về, Bạch