Trợ lý Hồng ngay sau đó cũng liền lên xe rời đi.
Bạch Hạc Hiên vào nhà vẫn chưa trực tiếp đi xuống tầng hầm mà lại đi thẳng lên phòng của Lam Đình Niên, anh mở cửa đi vào trong, sau đó từ trong tủ đồ anh lôi ra một bộ quần áo mới, xong lại lóc cóc từ phòng cô đi xuống nhà bếp tìm thêm ít sữa bánh rồi mới quay lại căn phòng ở tầng hầm.
Cửa phòng vừa mở, tuy ngoài trời vẫn là ban ngày nhưng dưới tầng hầm lại khuất, không có ánh sáng mặt trời, lại không có ánh đèn mà tối om, Bạch Hạc Hiên tạm thời không nhìn thấy bất kì một thứ gì, hai tay lại bị những đồ lặt vặt chiếm hết tiện nghi, cau nhẹ mày Bạch Hạc Hiên thừa biết người tắt đèn đi là Lam Đình Niên, và cũng chắc chắn rằng cô vẫn còn thức và ngồi đâu đó ở trong căn phòng cho nên anh mới dịu giọng lên tiếng:“Niên Niên, cô ở đâu qua đây mở đèn lên hộ tôi cái!”
Đáp lại lời Bạch Hạc Hiên chỉ là những âm thanh vỡ vụn cùng tiếng khóc có phần hơi thê lương đang cố nén nơi lòng ngực ở trong một góc khuất nào đó của căn phòng.
Bạch Hạc Hiên nghe thấy bỗng dưng có phần hơi run nhẹ, anh là đang lo sợ Lam Đình Niên lại nghĩ không tới mà tiếp tục làm ra những chuyện ngốc nghếch, cố tìm cách đặt sữa bánh cùng quần áo trên tay xuống, cuối cùng anh đặt luôn hẳn xuống dưới sàn nhà ngay chân mình rồi tìm công tắc bật đèn lên.
Ánh sáng xuyên qua sự tối tấm vừa rồi của căn phòng, ngay lập tức hình ảnh của Lam Đình Niên đang co rút trong một góc khuất ở gần nhà vệ sinh đã thu hút tầm nhìn của Bạch Hạc Hiên.
Ánh mắt Bạch Hạc Hiên nhìn Lam Đình Niên thập phần lo lắng, anh nhanh chân vội vã đi đến chỗ của cô, vừa chỉ mới ngồi xổm xuống sàn nhà thôi mà anh đã có thể nhìn rõ được khuôn mặt tiều tụy, xác sơ, mái tóc thì ướt sủng, tay chân thì loang lỗ những vết tím bầm của Lam Đình Niên rồi.
Lòng Bạch Hạc Hiên thoáng chóc đã không thể kiềm được mà nhói lên từng cơn, bàn tay lớn run run, anh đưa lên vén nhẹ mái tóc ướt đã đẫm rủ xuống che phủ cả khuôn mặt của Lam Đình Niên lên, sau đó lòng bàn tay lớn cũng liên tiếp nâng nhẹ cánh tay và chân của Lam Đình Niên lên xem qua những vết tím bầm.
Lam Đình Niên hiện tại trước sự đụng chạm của Bạch Hạc Hiên cũng chẳng có lấy một chút biểu hiện chống đối nào mà ngược lại cô còn ngồi lì ra đó trơ người mặc cho Bạch Hạc Hiên làm loạn trên người mình.
Bàn tay đã khô vết máu Bạch Hạc Hiên nâng nhẹ cằm của Lam Đình Niên lên, đưa bàn tay còn lại lau nhẹ đi nước mắt trên mặt cô:“Ngã sao?”
Lam Đình Niên vẫn im lặng không nói lời nào, bàn tay Bạch Hạc Hiên bất ngờ loát ra sau gáy của cô, không ngờ cái loát gáy này của anh lại làm cho Lam Đình Niên giật mình mà chòm người về phía trước một chút, nhưng rồi vô tình lại va vào lòng ngực đang ở khoảng cách khá gần của Bạch Hạc Hiên.
Nhịp tim dồn dập nóng hổi phập phòng nơi lòng ngực, nét mặt của Bạch