Sáng sớm hôm sau
Kim Lăng và Giang Trừng cùng các đệ tử đang dạo phố trong thành Đàm Châu, đi cùng họ còn có Âu Dương Tử Chân và đệ tử nhà Âu Dương. Từ khi tạm biệt ở Nghĩa Thành, bốn người Kim Lăng và Lam Tư Truy, Lam Cảnh Nghi, Âu Dương Tử Chân kết thành bạn tốt, thường cùng nhau đi săn đêm, Kim Lăng vừa đi vừa dùng khuỷu tay huých nhẹ Âu Dương Tử Chân, hỏi cậu:
"Lần này đi sao còn mang cả nữ đệ tử theo vậy? Vướng tay vướng chân phiền chết đi được...."
Âu Dương Tử Chân vô cùng kiêu ngạo:
"Đây là tiểu muội Âu Dương Tử Khâm của ta, tuy linh lực và kiếm pháp của muội ấy bình thường nhưng lại tinh thông y thuật, ta dám đảm bảo, nếu so y thuật thì tiên môn bách gia hiện nay, không ai thắng được muội ấy!"
Kim Lăng quay đầu cẩn thận đánh giá một phen, không nhìn ra chỗ nào xuất chúng khác người, cảm giác không được thuyết phục lắm. Âu Dương Tử Chân nhìn Giang Trừng đi đằng trước, thầm thì vào tai Kim Lăng:
"Sao lần này săn đêm Giang tông chủ cũng tới vậy? Chỉ là mấy con Quỷ nuốt hồn thôi mà, ngài ấy vẫn không yên tâm ngươi sao?"
Kim Lăng mím mím môi:
"Hừ! Nào có phải không yên tâm ta, cậu ấy tới là vì...."
"Kim Lăng, hai đứa đang thì thầm to nhỏ cái gì, nhà trọ ở trước mặt rồi, mau chuẩn bị sửa soạn rồi nghỉ ngơi đi."
"Vâng! Tới đây ạ!"
Kim Lăng và Âu Dương Tử Chân vội vã chạy lên.
Giang Trừng bước vào quán trọ Đàm Châu, gọi hỏa kế đặt phòng, lại bảo chuẩn bị vài món mang lên. Cả đám vừa mới yên vị lại nghe thấy trong góc phòng có hai người đang thì thầm bàn tán.
"Ây, ngươi nghe nói gì không? Mấy ngày trước Cô Tô Lam thị tổ chức Thanh Đàm hội, Tiên đốc đương nhiệm với Di Lăng lão tổ thế mà...."
"Còn ai không biết cơ chứ, tông chủ nhà chúng ta về rồi còn kể đi kể lại mấy lần liền!"
"Ha ha ha, ai ngờ được Hàm Quang Quân đại danh đỉnh đỉnh ấy với Di Lăng lão tổ lại ham trò đoạn tụ nhỉ!"
"Còn chẳng phải sao! Khó trách sau khi Di Lăng lão tổ trở lại, Hàm Quang Quân lúc nào cũng kè kè bên cạnh bảo vệ hắn, còn đặc biệt vì hắn rửa sạch oan khuất."
"Đường đường là Di Lăng lão tổ, vậy mà lại làm loại kỹ nam này, hơ, thế đạo ngày càng xuống dốc rồi... "
Hai người ngồi trong góc ăn uống, chưa thấy đám Giang Trừng tiến vào, càng nói càng không biết điểm dừng. Sắc mặt Kim Lăng và Giang Trừng ngày càng lạnh đi, nghe đến câu này, Giang Trừng không nhịn được nữa, hắn vung Tử Điện đập nát chiếc bàn hai gã kia đang ngồi, hung ác trừng về phía đó. Hai gã nọ giờ mới phát hiện Giang Trừng và Kim Lăng cũng ở đó, vội vàng quỳ xuống cầu xin:
"Giang tông chủ! Giang tông chủ...."
Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ ở trên lầu nghe thấy tiếng gây gổ từ dưới nhà truyền lên, vội ra ngoài xem có chuyện gì. Chỉ thấy Giang Trừng đang lăm lăm nắm chặt Tử điện, Kim Lăng tay cầm Tuế Hoa, hai người tức giận đùng đùng, trên đất có hai đệ tử nhà nào đó đang quỳ. Ngụy Vô Tiện cứ thế nhảy xuống, hai ba bước đến cạnh Giang Trừng:
"Giang Trừng! Kim Lăng, sao hai người cũng tới! Đây... Chuyện gì xảy ra vậy?"
Âu Dương Tử Chân hành lễ với Ngụy Vô Tiện và Hàm Quang Quân.
"Hàm Quang Quân, Ngụy tiền bối, hai kẻ này vừa sáng sớm đã ở đây nói năng bịa đặt, bôi nhọ người khác. Còn có ý ô nhục Ngụy tiền bối, thực sự đáng đánh!"
Lam Vong Cơ nghe thấy, bước tới trước mặt hai kẻ kia:
"Người nào?"
Hai kẻ run rẩy phát hoảng, chỉ có thể lắp bắp:
"Bọn ta... Là... Là môn sinh Bình Dương Diêu thị... Nghe nói.. Nghe nói ở đây có Quỷ hút hồn tác quái nên đến săn đêm...!"
Lam Vong Cơ từ trên cao nhìn xuống hai gã, thần sắc lạnh lẽo:
"Trở về nói với Diêu tông chủ, trong vòng ba năm, Bình Dương Diêu thị không được phép bước tới Cô Tô."
Giang Trừng thu lại Tử Điện, hắt giọng khinh bỉ:
"Cũng không được phép đặt chân tới Vân Mộng và Lan Lăng. Còn không mau cút đi!"
Hai gã vội vàng vừa bò vừa chạy khỏi quán trọ. Ngụy Vô Tiện thân là đương sự, đứng một bên sờ sờ chóp mũi, cười vô tội bảo mọi người ngồi xuống rồi tới cạnh Lam Vong Cơ, trộm nhéo lòng bàn tay y.
"Được rồi được rồi, đều nguôi giận đi, hỏa kế mau mang rượu mang thức ăn lên nào!"
Mọi người một lần nữa ngồi xuống, Ngụy Vô Tiện ngồi cạnh Lam Vong Cơ, hắn rót đầy một chén rượu cho Giang Trừng trước, lại rót một chén đầy cho mình, cầm chén rượu lên:
"Cảm ơn nha, Giang Trừng!"
Nói xong liền một hơi uống cạn.
Giang Trừng quay mặt đi "hừ" một tiếng, nhưng cũng vẫn nhấc chén lên uống cạn, những chuyện trước kia có lẽ đều tan theo chén rượu này, không cần nhiều lời nữa....
Dùng bữa xong, môn sinh của Âu Dương gia cùng Âu Dương Tử Khâm ở lại quán trọ nghỉ ngơi, Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng dẫn theo Lam Tư Truy, Lam Cảnh Nghi, Kim Lăng và Âu Dương Tử Chân đến trạm gác. Trên đường đi, Ngụy Vô Tiện kể cho bọn Giang Trừng về việc xảy ra ở Nghĩa Thành hôm qua, trận chiến ở Nghĩa Thành ngày đó, Giang Trừng không hề tham gia, nhưng mười sáu năm trước hắn cũng từng gặp Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần, không tránh được có chút cảm khái, Kim Lăng và Âu Dương Tử Chân chỉ cần vừa nhắc tới Tiết Dương là