Thành Đàm Châu
Phía Đông
Lam Vong Cơ một mình tiến về phía đông thăm dò dấu vết tà túy, tìm kiếm một lượt mà không có kết quả, hơn nữa y vô cùng lo lắng cho Ngụy Vô Tiện, trong tim luôn có dự cảm không lành. Ngay lúc y chuẩn bị rời đi đến phía Nam thành tìm Ngụy Vô Tiện, đột nhiên phát hiện dưới lùm cây có vết chân kích thước bất thường. Quan sát kĩ lưỡng một hồi, hai mắt vẫn luôn bình tĩnh của y bỗng trừng lớn:
"Không ổn, Ngụy Anh!"
Vừa thốt lên vừa lập tức ngự kiếm đuổi tới phía Nam.
Ngụy Vô Tiện dẫn theo đám tiểu bối tạm biệt Lam Vong Cơ và Giang Trừng xong liền nhanh chóng đi tới rừng cây phía Nam thành Đàm Châu. Trên đường vẫn luôn tán dóc với bọn trẻ chuyện trên trời dưới bể, vô cùng rôm rả. Âu Dương Tử Chân bị thu phục hoàn toàn, cả đường vẫn luôn hỏi hoài không dứt:
"Ngụy tiền bối, thật sự là Quỷ hút hồn sao? Người từng gặp qua chưa ạ?"
Ngụy Vô Tiện một tay xoay xoay Trần Tình, một tay chắp sau lưng ra vẻ trưởng bối nói:
"Đương nhiên rồi, mười sáu năm trước ta và Hàm Quang Quân phong ấn Thiên nữ hút hồn ở Đại Phạn sơn cũng là loại chuyên đi hút linh thức của người đó. Còn cả lần diệt Đồ Lục Huyền Vũ ở Mộ Khê sơn nữa, con rùa thối đó không chỉ ăn thịt người mà còn nuốt sạch linh thức."
Lam Cảnh Nghi cũng vô cùng tò mò, hỏi:
"Vậy tóm lại, tà túy nuốt linh thức con người là loại ác linh vô cùng hung ác sao?"
Ngụy Vô Tiện gật gật đầu:
"Đúng vậy, tà túy này chỉ hút đi linh thức của con người, thân xác của người sống vốn là một lớp vỏ bảo vệ, thân xác của bách tính bị chứng mất hồn trong thành Đàm Châu vẫn còn nguyên vẹn không bị tổn hại, có thể thấy nó không hề đơn giản."
Kim Lăng khinh thường tiến lên dẫn đầu:
"Hừ! Không biết tà túy này trốn vào xó nào rồi, tiếc là ta không dắt Tiên Tử theo, Tiên Tử mà ở đây, xem nó có trốn đằng trời!"
Ngụy Vô Tiện khẽ vỗ ngực mình, lẩm bẩm:
"May mà không dắt theo..."
Âu Dương Tử Chân nói:
"Ngụy Tiền Bối, theo như người thấy, tà túy gây họa ở Đàm Châu là loại nào?"
Ngụy Vô Tiện dừng bước, sờ sờ đầu mũi, hắn lâm vào trầm tư:
"Nhắc tới như vậy, đúng thật là có một thứ."
"Là thứ gì ạ?"
"Mười sáu năm trước, con cháu tứ đại thế gia bị ép tới Kỳ Sơn Bất Dạ Thiên chịu giáo hóa của Ôn thị, khi đó ta bị tên khốn Ôn Triều nhốt trong một căn mật thất, bên trong có một con Hắc Tông Dạ Khuyển, đã to còn xấu tợn, nếu chịu tác động của Âm thiết, rất có thể nó cũng đi hút linh thức của con người."
Chỉ cần vừa nghĩ lại lần đó bị nhốt trong mật thất, Ngụy Vô Tiện đã cảm thấy không rét mà run. Ai ngờ hắn vừa dứt lời, từ trong rừng bỗng truyền đến tiếng gầm vang vọng như xuyên thủng màng nhĩ Ngụy Vô Tiện. Hắn chỉ cảm thấy hai chân sắp nhũn cả ra rồi, sợ hãi nhìn xung quanh:
"Chính chính chính chính cái âm thanh này!! Ta.... Ta chỉ nói bừa vậy thôi, không xui đến vậy chứ?"
Đột nhiên, Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi đồng loạt gào lên:
"Kim Lăng, cẩn thận!"
Ngụy Vô Tiện nhìn sang Kim Lăng, bàng hoàng thấy phía sau nó xuất hiện một thứ to lớn, toàn thân đen sì, xui xẻo thay chính là con Hắc Tông Dạ Khuyển đáng chết không chết mà Ngụy Vô Tiện sợ nhất đó!
Con ác thú cách Kim Lăng quá gần, có muốn cũng không tránh kịp nữa, Ngụy Vô Tiện tuy cực kì sợ hãi nhưng vẫn không muốn Kim Lăng chịu tổn thương dù chỉ một cọng tóc, linh quang chợt lóe, một đường sắc xanh vụt qua túm lấy Kim Lăng, trong nháy mắt cứu nó đi ngay dưới miệng thú. Năm đó phát minh ra loại bùa chú này không ngờ lại có tác dụng ngày tức thời, Kim Lăng thoát khỏi miệng ác thú, vẫn còn sợ hãi ngơ ngác nhìn sợi tơ màu xanh quấn trên cánh tay mình:
"Đây là cái gì..."
Ngụy Vô Tiện vội dìu nó đứng dậy.
"Còn chưa nghĩ xong tên, về rồi nói sau!"
Tranh thủ chút thời gian, Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi nhanh chóng kết pháp trận, Âu Dương Tử Chân cùng Kim Lăng đã tỉnh táo lại cũng nắm chặt binh khí chuẩn bị xông lên. Ngụy Vô Tiện theo bản năng rất muốn vắt chân lên cổ mà chạy, tránh giống chó ấy càng xa càng tốt, nhưng bốn đứa nhỏ còn đang ở đó, sống chết quyết định ngay thời khắc này đây!
"Mấy đứa! Phóng đạn tín hiệu mau!"
Ngụy Vô Tiện tìm một cái cây đủ cao rồi phóng lên đỉnh ngọn, đứng trên cây cao khiến hắn tìm được một chút cảm giác an toàn. Dưới đất đám nhỏ quần nhau với con Hắc Tông Dạ Khuyển đến bất phân thắng bại, Kim Lăng có Tử Điện trong tay, uy lực mạnh nhất nên trở thành đòn công kích chủ lực của cả bọn, Ngụy Vô Tiện rút Trần Tình đặt lên miệng, con Hắc Tông Dạ Khuyển này biến dị do chịu ảnh hưởng của Âm thiết, hẳn là hắn có thể khống chế được. Hơn nữa đạn tín hiệu đã phóng đi rồi, ít nhất cũng phải kéo dài thời gian, chống cự được đến khi Lam Trạm và Giang Trừng tới.
Tiếng Trần Tình vừa cất lên, từ không trung bỗng truyền đến hai tiếng đàn "tang tang" trong như nước chảy, con