Đêm buông lớp màn đen như mực, ánh trăng thấp thoáng mập mờ, gió đêm xào xạc len qua từng chồi lá, tiếng côn trùng khẽ khàng ngâm nga như không nỡ quấy rầy đôi tình nhân dưới gốc cây đang ôm chặt lấy nhau, quyến luyến, thâm tình......
Tựa trong lòng Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện ép chặt tai lên lồng ngực y, nghe tiếng nhịp tim trầm ổn mà có phần vội vã của y, Ngụy Vô Tiện cảm thấy bản thân càng sống lại càng ngược rồi, Di Lăng lão tổ từng khiến người khác nghe tên đã xây xẩm mặt mày, trước mặt Lam Vong Cơ lại như đứa trẻ ba tuổi, vừa sợ đắng vừa sợ đau, nghĩ đến những lúc ở cùng với Lam Trạm, Ngụy Vô Tiện không kìm được bật cười thành tiếng.
Hắn vòng ôm lấy gáy Lam Vong Cơ, hắn phát hiện mình càng ngày càng thích dựa vào lòng Lam Trạm, ngẩng mặt, mắt cười trong veo nhìn y:
"Lam Trạm, đợi giải quyết xong việc lần này, chúng ta về Cô Tô lập mộ* cho cha mẹ ta nhé."
"Được."
Ngụy Vô Tiện lại ghé mặt tới sát hơn nữa, đôi mắt long lanh chuyển động như đang mưu đồ việc xấu:
"Họ là cha mẹ chồng chính thức đến không thể chính thức hơn của ngươi đó! Đến lúc đó ta phải nói với mẹ, ngươi là người của ta rồi!"
Lam Vong Cơ chậm rãi siết chặt người trong lòng, mắt hơi híp lại, miệng nhả từng chữ:
"Cha mẹ chồng?"
Ngụy Vô Tiện thuận đà đưa hai chân quấn lên eo y, vùi đầu bên tai y thì thầm:
"Ta còn muốn nói với mẹ chồng ngươi, ta cũng là người của ngươi rồi."
Lời vừa dứt, Lam Vong Cơ xoay người đặt Ngụy Vô Tiện xuống đất, y còn không quên dùng tay đỡ lấy đầu hắn sợ làm hắn ngã đau, cả người phủ lên thân Ngụy Vô Tiện, chống một tay nhấc người đối mặt với hắn, lặp lại một lần nữa:
"Cha mẹ chồng?"
Ngụy Vô Tiện bị đè xuống đất, theo bản năng vội túm lấy áo Lam Vong Cơ, lôi qua kéo lại khiến vạt áo y hở ra, thấp thoáng nhìn thấy lồng ngực trắng nõn của y. Ngụy Vô Tiện không kìm được duỗi tay lần theo xương quai xanh của y, miệng vẫn không ngừng trêu chọc:
"Đúng vậy, Lam nhị công tử, gọi tiếng tướng công nghe coi nào ~"
Lam Vong Cơ bắt lấy bàn tay hư hỏng của hắn đặt lên phía trên đầu hắn, đôi mắt ngày càng sáng lấp lánh, Ngụy Vô Tiện vẫn chưa chịu ngoan ngoãn lại nhấc tay còn lại lên nghịch ngợm xương quai xanh y. Lam Vong Cơ siết nắm tay, đem hay tay Ngụy Vô Tiện ấn lên đỉnh đầu hắn, Ngụy Vô Tiện đột nhiên phát hiện chính mình không cử động được......
"Lam Trạm! Ngươi lại dùng thuật định thân với ta!"
Lam Vong Cơ vẫn giữ bề ngoài lạnh lùng, sắc mặt lãnh đạm nhưng Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy lòng bàn tay y nóng rựa, ánh mắt ánh lên tia nguy hiểm, hắn thầm ai oán.... Xong rồi xong rồi, đùa quá trớn, rước lửa tự đốt mình rồi! Hắn chẳng muốn bị Lam Trạm làm trực tiếp ở đây đâu......
Ngụy Vô Tiện vội vàng thành thật kì kèo mặc cả:
"Lam Trạm thật tốt! Giải chú cho ta đi mà, nằm dưới đất cứng lắm, chúng ta về phòng đi....."
Lam Vong Cơ cúi đầu đưa môi phủ kín lên môi hắn, vươn lưỡi sang càn quét khắp miệng Ngụy Vô Tiện, còn quấy lấy đầu lưỡi hắn đùa nghịch. Ngụy Vô Tiện chỉ cảm giác bị Lam Vong Cơ hôn đến tê cả eo, không nhịn được trộm nghĩ, Lam Trạm cũng quá lợi hại......
Mối hôn nồng nàn kéo dài xuống cổ hắn, ven theo cằm dưới lần đến xương quai xanh của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ như muốn trả thù hắn đùa giỡn, đầu lưỡi tỉ mỉ phác họa từng thớ da của hắn, khiến hơi thở Ngụy Vô Tiện ngày càng loạn nhịp mà chỉ có thể nằm đơ ra đó, nhúc nhích một chút cũng không được. Lam Vong Cơ vừa cắn mút vừa men theo bờ xương kéo xuống dưới, dời khỏi xương quai xanh, vạt aoa bị y kéo mở lộ ra lồng ngực trắng nõn và hai điểm hồng hồng nhỏ nhỏ. Lam Vong Cơ ngậm lấy một bên, đảo lưỡi chơi đùa trong miệng khiến nó cứng lại như viên đá.
Hơi thở Ngụy Vô Tiện hoàn toàn loạn nhịp, cảm giác tê dại dần lan tràn khắp thân thể, hắn thở ngày càng gấp, nhịp tim cũng ngày càng nhanh, không nhịn được mở miệng nức nở:
"Lam Trạm...... Đừng......"
Lam Vong Cơ vẫn phủ trên ngực hắn, miệng vẫn cắn mút điểm nhô lên đó, bị y gặm cắn khi mạnh khi nhẹ khiến Ngụy Vô Tiện cảm giác luồng tê dại đã xông đến hạ thân rồi, Lam Vong Cơ vươn tay xuống hạ thân hắn, động tâc trên miệng không ngừng, y một tay cởi đai lưng Ngụy Vô Tiện, phủ lên vật cứng nóng đó, chậm chạp khiêu khích.....
Ngụy Vô Tiện ý thức trở nên mơ hồ, chút thanh tỉnh duy nhất còn sót lại cũng bị Lam Vong Cơ nắm chặt trong tay, bàn