Liên Hoa Ổ.
Sân tập kiếm.
Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ, Giang Trừng cùng đám tiểu bối tập trung trong sảnh, đám tiểu bối im phăng phắc, ba người lớn cau mày suy nghĩ, chúng không biết xảy ra chuyện gì, bình thường Lam Vong Cơ vẫn luôn mang dáng vẻ không giận mà uy, nay trên mặt lại hiện vài phần giận giữ càng khiến chúng không dám cất lời.
Ngụy Vô Tiện nhìn quanh một vòng, cất tiếng phá vỡ cục diện yên tĩnh:
"Hôm qua các trạm gác gửi cấp báo về, ngoài Vân Mộng, những nơi khác đều không xuất hiện nạn trộm thi thể."
Lam Cảnh Nghi không nhịn được cất lời:
"Đây là chuyện tốt mà!"
Lam Tư Truy nhìn sắc mặt Lam Vong Cơ và Giang Trừng, cậu e dè nói:
"Nếu đã như vậy, sao phụ thân và Giang tông chủ....."
Mấy đứa còn lại cũng mơ hồ không hiểu, Ngụy Vô Tiện quay sang nhìn Lam Vong Cơ, lại nhìn sang Giang Trừng, thấy hai người sắc mặt nặng nề, hắn nắm tay Lam Vong Cơ, vỗ nhẹ lên mu bàn tay như muốn an ủi y.
"Nạn trộm thi thể xuất hiện ở Vân Mộng, cũng tức là việc này nhằm vào Liên Hoa Ổ, nói cách khác là nhằm vào Giang Trừng..... Hoặc cũng có thể..... Là nhằm vào ta."
Lời chưa dứt, mấy đứa trẻ đều giật mình, hai mắt mở lớn. Kim Lăng không ngồi im được nữa mà đứng phắt dậy, vội vàng hỏi:
"Đệ tử ở các trạm gác đã điều tra kĩ lưỡng chưa? Không bỏ sót gì chứ?"
Trần Tử Bội đột nhiên hỏi:
"Giang tông chủ có từng kết thù với ai không ạ?"
Kim Lăng lập tức đáp lại:
"Cậu ta sao lại kết thù với người khác làm gì!?"
Ngụy Vô Tiện cười khổ nhìn Giang Trừng.
"Ha! Sợ rằng...... lần này là nhằm vào ta, trộm thi thể người, tà ma ngoại đạo, nói tới mấy thứ này còn chẳng phải thành tích của Di Lăng lão tổ sao..........."
Âu Dương Tử Chân hỏi:
"Vậy Ngụy tiền bối người có thù oán với ai không ạ?"
Ngụy Vô tiện nhếch mi nửa cười như không cười đáp:
"Thế thì nhiều lắm, ta là Di Lăng lão tổ năm đó bị cả trăm gia tộc tu tiên vây khốn cơ mà, tiếng xấu đồn xa, kẻ thù vô kể......"
Lam Vong Cơ không nói một lời, chỉ dùng sức siết chặt bàn tay, những khớp xương hằn lên theo lực siết. Ngụy Vô Tiện đưa tay trùm lên nắm tay đang siết chặt của y, chậm rãi gỡ từng ngón tay, cọ nhè nhẹ lên lòng bàn tay y. Lam Vong Cơ nhìn sang, ánh mắt hai người gặp nhau, thấy nét lo lắng hiện rõ trong mắt y, Ngụy Vô Tiện mỉm cười, khẽ thì thầm bên tai Lam Vong Cơ:
"Đừng lo lắng như vậy, có ngươi bên ta mà."
Mọi người đều lâm vào trầm tư, bọn họ ở ngoài sáng, kẻ trộm thi trong tối, rốt cuộc là kẻ nào, có mưu đồ gì, bọn họ đều không biết được.........
Đúng lúc này, một vị đệ tử Giang thị vội vã chạy vào sảnh tập, gấp đến mức bước chân còn hơi loạng choạng:
"Tông chủ! Tông chủ! Việc lớn hỏng rồi!"
Giang Trừng quát:
"Chuyện gì mà vội vã như vậy! Nói mau!"
Đệ tử kia đáp:
"Bẩm Tông chủ, phía Di Lăng đột nhiên xuất hiện vô số con rối cương thi!"
Vân Mộng cách Di Lăng rất gần, mọi người lập tức ngự kiếm đuổi tới, càng tới gần Di Lăng, sắc mặt Lam Vong Cơ càng tệ, vô cùng hiển nhiên, sự việc lần này thực sự là nhằm vào Ngụy Vô Tiện.....
Mọi người vừa tiến vào thành liền phát hiện các gia đình trong thành nhà nào cũng đóng chặt cửa, tuy là ban ngày nhưng trên phố không một bóng người, tất cả quán rượu, quán trà, sạp hàng đều không mở cửa, âm khí bao trùm khiến mấy người Kim Lăng, Lam Tư Truy nhớ đến Nghĩa Thành ngày nào.
Âu Dương Tử Chân lên tiếng:
"Ban ngày ban mặt thế này, sao lại không một bóng người......."
Lam Cảnh Nghi tiếp lời:
"Đúng vậy, không phải báo có con rối sao? Rối đâu? Trốn đâu hết rồi......"
Giang Trừng ngự kiếm bay lên không trung thăm dò một lượt, khi đáp xuống bèn nói:
"Cả tòa thành không ai ra ngoài, trên đường phố có dấu vết xô xát, Di Lăng cũng có trạm gác, tu sĩ gác trạm Di Lăng đâu?"
Lam Tư Truy vô cùng lo lắng nói với Ngụy Vô Tiện:
"Cha, Ôn thúc cùng mọi người vẫn còn ở Loạn Táng Cương, trên đó còn rất nhiều trẻ nhỏ, không biết tình hình bọn họ ra sao....."
Ngụy Vô Tiện suy nghĩ một chút, hắn quan sat xung quanh rồi lấy Phong Tà Bàn trong ngực ra, ban đầu khi mới mở ra, đầu kim xoay vô cùng hỗn loạn, cuối cùng chỉ thẳng về hướng Loạn Táng Cương. Ngụy Vô Tiện cười trào phúng:
"Ha! Đúng thật........"
Kim Lăng vội vàng hỏi:
"Cậu lớn, tà túy ở đâu!?"
Lam Vong Cơ không rời mắt khỏi Ngụy Vô Tiện, trầm giọng đáp:
"Loạn Táng Cương."
Ngụy Vô Tiện nhếch môi cười nhìn y:
"Đến cũng đến rồi, Lam Trạm, chúng ta đi thôi!"
Chân núi Loạn Táng Cương
Đám Ngụy Vô Tiện đuổi tới nơi liền gặp ngay Ôn Ninh và mấy vị tu sĩ gác trạm đang chống trả hơn trăm con rối, trông phía xa, đằng sau Ôn Ninh còn có mười mấy người ăn mày ăn mặc rách rưới đang run rẩy tụm thành một đám.
Ngụy Vô Tiện rút Trần Tình tiến lên một bước, hô lớn:
"Ôn Ninh! Lùi lại!"
Lam Vong Cơ cũng lập tức gọi ra đàn Vong Cơ, tiếng đàn trầm bống réo rắt, đám con rối lại không hề bị ảnh hưởng mà còn chuyển hướng tấn công về phía Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ. Mọi người vội vàng rút kiếm chuẩn bị sẵn sàng quần một trận với chúng.
Ngụy Vô Tiện điều chỉnh tiếng sáo Trần Tình muốn khống chế đám rối kia ngừng lại, không ngờ không có tác dụng.
"Đám rối này lại không bị khống chế!"
Ngụy Vô Tiện nhíu chặt lông mày, hắn cẩn thận sắp xếp lại tất cả những gì đã xảy ra, trộm thi thể, tết Vu Lan, con rối.....
Não chợt lóe lên, hắn hô lên với Lam Vong Cơ:
"Lam Trạm! Âm luật không có tác dụng! Họ không phải bị khống chế linh thức! Là trúng thi độc!!"
Nói rồi lại hét lên với Gian Trừng:
"Giang Trừng, Kim Lăng! Dùng Phược Tiên Võng, họ là bách tính bị trúng thi độc, không được giết!!"
Giang Trừng, Kim Lăng và đám Lam Tư Truy vội lấy ra Phược Tiên Võng, vọt ra bốn phía, dàn pháp trận vây bắt hơn một trăm người kia trong lưới tiên. Kim Lăng, Lam Tư Truy, Lam Cảnh Nghi, Âu Dương Tử Chân mỗi người đứng trấn một góc trận, dùng lnh lực khống chế, không để đám người đó phá trận thoát ra.
Tình hình tạm thời được khống chế, Ô Ninh và mấy vị tu sĩ gác trạm vội vàng chạy tới bên Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ.
Ôn Ninh khó giấu nổi vui mừng:
"Công tử, Hàm Quang Quân, mọi người tới rồi."
Chúng tu sĩ cũng hành lễ:
"Tiên đốc, Giang tông chủ."
Giang Trừng nhìn đáp người đang giằng co gầm gừ trong Phược Tiên Võng, tuy đồng tử hơi nhiễm trắng nhưng nhìn quần áo đích thị là người dân bình thường, liền hỏi:
"Đã xảy ra chuyện gì!?"
Ngụy Vô Tiện đáp:
"Nếu ta đoán không lần, những người này có lẽ là người dân trấn trên nhân tết Vu Lan lên núi cúng tế tổ tiên, cũng vì vậy mà trúng phải thi độc trên núi nên biến thành như vậy."
Mấy người tu sĩ đồng